CẨM TÂM - Trang 77

Viên thuốc chỉ lớn độ quả nhãn, không có mùi thơm mát mà đan dược

bình thường tỏa ra khi được luyện thành, ngược lại, viên thuốc này lại tỏa ra
thứ mùi thum thủm của thức ăn ôi thiu, khiến người ta muốn nôn ọe.

Lúc luyện thành đan dược nàng liền há miệng, thở nhẹ một hơi, dù sao

mùi vị của đan dược nàng luyện thành mấy năm gần đây cũng chẳng ngọt
ngào, thơm tho gì. Nhưng lần này đan dược có vị đắng. Rất đắng. Đắng từ
cổ họng, đắng tận đáy lòng.

Mặt trời đã ngả về Tây, chút ánh sáng le lói cuối ngày nhuộm bầu trời

thành một màu cam đỏ, như sắc đỏ hây hây trên đôi má mỹ nhân, cực kì đẹp
đẽ, mỹ lệ.

Trong Cảnh viên, Vân Hàn Cảnh đang ngắm một bức họa. Ánh nắng lọt

qua khe cửa sổ rọi vào làm bức họa trước mặt hắn như được phủ thêm một
lớp vàng nhàn nhạt, nhưng vẫn không giấu đi được vài chỗ hoen ố, cũ kĩ.

Bức họa vẽ cảnh non nước bên một dòng sông băng. Ánh mắt Vân Hàn

Cảnh thoáng thất thần, dường như nhìn rất chăm chú cảnh non nước, nhưng
thực ra hắn đang nhìn con dấu lạc khoản ở góc phía trên bên phải của bức
họa.

Điền Xá lão nhân.

Và cả Cẩm Tâm.

"Đại sư huynh có ở đây không? Việt Cẩm xin cầu kiến." Bên ngoài vọng

vào tiếng của Việt Cẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.