Con ngươi màu máu của Nhai Xế lóe lên, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn.
Việt Cẩm đang ngồi đối diện bỗng chốc bật cười, nhận lấy tinh thạch
trong tay tiểu nhị, đổi thành một đĩnh bạc, vẻ mặt cũng dần trở nên dịu
dàng: "Gia không làm nên không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ như thế nào
đâu. Dùng tinh thạch để mua thức ăn của phàm nhân? Ngài đúng là đại
gia!"
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói Việt Cẩm, tia sáng đỏ trong mắt Nhai
Xế ánh lên, hắn quay sang trừng mắt gườm gườm nhìn Việt Cẩm. Việt Cẩm
thuận thế cười hì hì.
Nhai Xế bỗng chốc nổi giận, lườm Việt Cẩm, nói: "Câu đùa đó từ hồi
nào rồi mà nàng nhớ dai vậy?"
Ý chỉ lần đó hắn bảo nàng gọi mình là "Gia"? Nét cười trong mắt Việt
Cẩm càng nhiều thêm: "Câu nào?"
Nhai Xế nhìn Việt Cẩm một lúc, sau đó chán nản đáp: "Nàng có thể gọi
tên, hoặc gọi ta là ca ca."
Việt Cẩm nghe vậy không tránh khỏi thoáng ngẩn người.
Nhai Xế có chút mất kiên nhẫn: "Sao vậy?"
"Không sao." Việt Cẩm nói xong, ngừng một lát mới thong thả tiếp lời,
"Ta có ca ca rồi!"
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn nhận nàng làm muội muội thì liên
quan gì đến chuyện nàng có ca ca. Chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của ca ca
nàng sao?" Miệng thì nói vậy, nhưng Nhai Xế vẫn hỏi: "Ca ca nàng bây giờ
đang ở đâu?"