CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC - Trang 7

Ngôn Hâm thầm cảm thán trong lòng, xem ra lần này mợ tìm được

người thực sự có tiềm năng.

“Không sao, ch… anh cứ hút đi.” Ngôn Hâm cắn cắn môi, đáng ghét,

thiếu chút là gọi chú rồi.

Hà Nhất Triển hứng thú nhìn Ngôn Hâm, “Em vừa gọi tôi là gì?”

“Không có…” Cô cúi đầu, đá đá mấy cọng cỏ.

“Hà Nhất Triển, em thử gọi tôi một tiếng anh xem.” Giọng nói dễ nghe

từ đỉnh đầu truyền đến, như làn gió mát, khiến người nghe rất thoải mái.

Ngôn Hâm nhìn người đàn ông tây trang phẳng phiu trước mắt, bộ

vest màu xanh biển càng khiến anh thêm tuấn lãng. Anh cao gần 1m90,
chân dài miên man, chỉ một bước chân đã lập tức kéo gần khoảng cách giữa
cô và anh. Ngôn Hâm lui lại theo bản năng, dựa vào cây hoa anh đào mà
cậu của cô yêu thích.

“Xin chào, tôi là Ngôn Hâm.”

“Ngôn Hâm, hai mươi tuổi?”

“Hai mươi bốn, bằng tuổi Từ Phức, nhưng lớn hơn cô ấy nửa năm.”

Ngôn Hâm cảm thấy mình rất thức thời, lúc này còn không quên nhắc tới
Từ Phức.

“Ồ, nhìn không ra.” Ánh mắt anh thật sâu, dù cách không xa, nhưng

cô vẫn không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

“Vậy… tôi về trước, Từ An An đang đợi tôi.” Cô cúi đầu bước qua

người anh, tay bỗng bị giữ chặt lại. Ngôn Hâm trừng lớn mắt nhìn bàn tay
to kia, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Hà Nhất Triển, trong khoảng thời gian
ngắn hai người đều trầm mặc không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.