CẨM TÚ MỸ NHÂN - Trang 108

Hạ Tiểu Muội cười khẽ, "Ta đâu còn người thân nào khác, mẹ ta vào

năm ta bảy tuổi đã rời nhân thế rồi, mười năm trước cha ta dẫn ta tới đây,
nhưng cha cũng đi mất. Ta chẳng còn ai nữa..."

Nàng nói xong, khóe mắt có giọt lệ lướt qua, nét mặt có chút bi thương,

lại có chút giống hoang mang. Uống một hớp rượu, nâng giọt lệ sáng loáng
trong suốt trên mặt, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc tung bay, lại tản ra nét phong
tình khiến người ta tim đập thình thịch.

Thẩm Gia Cẩm si ngốc nhìn, nhịn không được thấp giọng nói, "Giờ

không phải còn có ta sao?"

Hạ Tiểu Muội hơi nghiêng mặt, khóe mắt có chút câu người, nàng hừ

nhẹ, "Ngươi? Ngay cả ngươi là ai ta còn không biết, ta có ngươi ư?"

Thẩm Gia Cẩm khẽ thở dài, "Ta là ai rất quan trọng sao? Quan trọng là

con người thật của ta kìa, thân phận kia, bối cảnh kia, quan trọng à?"

Hạ Tiểu Muội nằm nghiêng người, chống nửa cơ thể lên, mị nhãn như tơ

nhìn hắn, hơi thở nhè nhẹ, "Với ta mà nói rất quan trọng. Ngươi nói cho ta
biết đi, rốt cuộc ngươi là ai?"

Thẩm Gia Cẩm bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói, "Ta là người

tới tìm bức họa mỹ nhân."

Hạ Tiểu Muội nhướng mày, chợt phẫn nộ, "Lại là bức họa mỹ nhân! Bức

họa rách nát đó có gì tốt chứ! Ta mới không tin nó có bảo tàng gì!"

Nàng mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, sợi tóc lướt qua chóp mũi Thẩm

Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm cảm thấy hơi ngứa, nhưng nơi ngứa lại nói không
nên lời.

"Làm sao nàng biết không có bảo tàng?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.