CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 101

mỉm cười, anh ta thêm vững dạ. “Em đừng lo, anh sẽ dỡ mớ này
ra và thiết kế một hệ thống khác cho hai ta.”

Fredoon không bỏ cuộc. Song bất chấp mọi nỗ lực sáng tạo và

công cuộc bí mật tra cứu đủ loại sách vở về tình dục, quá khứ
vẫn không thể bị cách ly hoàn toàn. Anh ta nhận ra rằng, đó là
một vật thể trơn chuội, thường lẻn vào thực tại trong những
thời điểm không ngờ tới nhất, có khả năng len lách qua mọi tấm
lưới phòng ngự bền chắc nhất.

Song anh ta không bao giờ phàn nàn lấy nửa câu, Dina rất

thích anh ta ở điểm này. Cô quyết tâm giữ bí mật về anh ta trước
Nusswan, càng lâu càng tốt.

“Vẫn chưa kiếm được mối nào à?” Nusswan hỏi, tay giở ví

đếm tiền. “Nên nhớ, em đã ba chục tuổi đầu rồi đấy. Để quá đi
thì chẳng còn sinh nở gì được đâu. Anh vẫn có thể kiếm được
cho em một tấm chồng tử tế. Em cứ phải đầu tắt mặt tối mãi thế
làm gì?”

Cô bỏ sáu mươi rupi vào túi và để mặc ông anh muốn nói gì

tùy thích. Coi như đó là món lãi anh ta thu được từ khoản cho
vay của mình, cô thầm nghĩ một cách rất triết lý như thế – hơi
đắt, nhưng đó là loại tiền tệ duy nhất cô có khả năng trả và được
anh ta chấp nhận.

Chiếc đàn vi-ô-lông đã nằm yên trên nóc tủ suốt năm năm

trời. Trong những dịp dọn dẹp diễn ra nửa năm một lần, khi
Dina buộc một tấm vải trắng lên đầu và quét tường cùng trần
nhà bằng chiếc chổi cán dài, cô chỉ phất qua nóc tủ mà không hề
dịch chuyển chiếc hộp đen.

Trong sáu năm tiếp theo, cô tiếp tục áp dụng chiến lược cũ

đối với cây đàn vi-ô-lông, tức là hầu như không thừa nhận sự
tồn tại của nó. Nay đã là ngày giỗ thứ mười hai của chồng. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.