CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 99

“Trời đất ơi!” Fredoon khẽ rên lên. Đoạn anh ta mặc quần lại

và đi pha trà.

Vài ngày sau, anh thuyết phục Dina thử tư thế đứng, Dina

không phản đối. Anh bắt đầu giản tiện các thủ tục hết mức có
thể. Anh tìm một chiếc bệ thấp để cô đứng lên; nhờ thế chiều
cao của hai người trở nên tương xứng hơn khi họ ôm nhau. Sau
đó anh mua một chiếc ghế đẩu, lấy vài số đo cá nhân, và cưa đi
đúng năm phân rưỡi chân ghế, chỉnh xuống kích cỡ phù hợp để
cô có thể đặt một chân lên đó. Có lúc cô giơ chân trái lên, lúc lại
giơ chân phải. Anh ta kê những món phụ trợ này sát tường và
dòng dây từ trên trần xuống để treo toòng teng mấy chiếc gối ở
một độ cao vừa phải để cô tựa đầu, lưng, và hông.

“Thế này có thoải mái không?” Anh dịu dàng hỏi, cô gật đầu.

Nhưng cảm giác thỏa mãn tột bậc mà chiếc giường mang lại

chỉ có thể được mô phỏng phần nào. Thứ lẽ ra chỉ là món ăn đổi
bữa để điểm thêm vào thực đơn hàng ngày giờ đã trở thành
món chính, khiến vị giác thường rơi vào trạng thái hoang mang
hoặc bất toại.

Bức tường đối diện trong căn phòng của Fredoon có một ô

cửa sổ nhỏ. Bên ngoài là cột đèn đường. Có một bận, vào lúc
nhập nhoạng tối, khi đôi bên đang bị khóa chặt với nhau trong
cuộc làm tình theo chiều thẳng đứng, trời bắt đầu đổ mưa. Mùi
hương vườn tược ẩm ướt tràn vào qua cửa sổ. Qua đôi mắt lim
dim, Dina thấy bụi mưa bay bay quanh ngọn đèn đường như
một lớp sương. Thỉnh thoảng, một bàn tay, khuỷu tay, hoặc bờ
vai trượt ra ngoài gối, quệt lên bức tường trần trụi, chất xi măng
mát lạnh đến tê mê trên da thịt nóng hổi của hai người.

“Ư ư…” Cô khẽ rên lên, khoan khoái tận hưởng bằng mọi giác

quan. Fredoon sung sướng lắm. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.