CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 97

nghênh cơ hội tiết kiệm được vài đồng tiền cắt tóc, bởi Dina cảm
thấy không thoải mái khi đứng trong nhà anh trai.

“Cứ bám theo đuôi bọn nó, từng đứa một, đến khi nào tỉa

xong cả mớ bù xù trên đầu thì thôi!” Zenobia nói. “Vấn đề chỉ
còn là thực hành nữa thôi.” Cô giám sát thành quả của mỗi lần
cắt; và chẳng bao lâu sau, cô tuyên bố Dina đã học thành tài và
đã sẵn sàng. Giờ Dina bắt đầu đi đến từng nhà.

Tuy nhiên, chỉ sau vài ngày, liên doanh của hai người sụp đổ

vì không có lấy một khách hàng nào. Cả cô lẫn Zenobia đều
không nhớ ra rằng đa phần mọi người coi việc cắt tóc ngay
trong tư gia của mình là điều xui xẻo khủng khiếp. Dina đem
chuyện không may này thuật lại với bạn, kể rằng chỉ riêng ý
nghĩ tóc rơi xuống sàn nhà cũng đủ khiến các khách hàng tiềm
năng nhảy dựng lên như phải bỏng. “Cô ơi, cô không biết nghĩ
hay sao? Gia đình tôi đã làm gì sai quấy với cô, để đến nỗi cô
muốn mang vận xui đến nhà tôi thế?”

Vẫn có vài người muốn cô cắt tóc cho con mình. “Nhưng với

điều kiện cô phải cắt ngoài đường.” Họ nói. Dina từ chối. Những
việc cô sẵn sàng làm cũng có giới hạn của nó. Cô là một nhà tạo
mẫu tóc cho trẻ em tại gia, không phải là tay hớt tóc dạo ngoài
vỉa hè.

Sau vụ đó, cô không phải “treo tông đơ” vĩnh viễn. Con cái

của các bạn bè cô vẫn có nhiều dịp được nhờ cậy tài của cô. Có
vài đứa bé trai và bé gái, nhớ đến mấy lần bị lôi ra cắt tóc thí
nghiệm, đều trốn biến đi khi dì Dina đến. Dần dần, khi tay nghề
của cô khá lên, bọn trẻ cũng bớt sợ đi.

Trong khoảng thời gian này, cũng có những đận khốn khó

khi cô không trả nổi tiền thuê nhà hay hóa đơn tiền điện. Hồi
còn sống, thím Shirin và chú Darab thường đỡ đần cô bằng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.