CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 105

Cô khẽ rùng mình, cậu trai càng ra sức quạt. Vững dạ vì nạn

nhân có chút chuyển biến, cậu ta cầm cổ tay cô lên như để bắt
mạch. Thật ra cậu chàng chẳng biết đích xác phải làm gì với cái
cổ tay, nhưng cậu đã thấy thao tác này được thực hiện vài lần
trong một bộ phim có nhân vật nam chính là một bác sĩ, còn nữ
chính là cô y tá phong nhũ phì đồn luôn theo sát anh ta.

Dina lại rùng mình. Chàng trai đưa hàng buông cổ tay cô ra,

sung sướng trước thắng lợi y học đầu tiên của bản thân. “Cô ơi!
Có chuyện gì vậy? Để tôi gọi người đến nhé!”

Cô lắc đầu. “Tại nóng quá thôi… tôi không sao rồi.” Chiếc

khung xe và ghi đông móp méo lập tức đập vào mắt cô.

Trong giây lát, cô bỗng tự hỏi tại sao cảnh sát lại sơn xe màu

nâu đỏ, trước kia xe màu đen cơ mà.

Rồi cơn choáng váng cũng qua đi, đầu óc Dina dần tỉnh táo

trở lại. “Xe gỉ hết cả rồi!” Cô kêu lên.

“Gỉ sạch!” Cậu trai gật đầu, đoạn lật chiếc thẻ ghi số hiệu và

ngày tháng lên xem. “Thảo nào. Mười hai năm nằm trong
phòng vật chứng, cửa sổ thì vỡ, trần thì dột. Dầu dãi suốt mười
hai mùa mưa thì đến xương người cũng phải mục ấy chứ!”

Cơn náo động trong lòng khiến Dina nổi đóa với chàng trai

nọ. “Các anh bảo quản vật chứng kiểu gì đấy? Nếu họ bắt được
thủ phạm thật thì biết luận tội hắn trước tòa thế nào trong khi
vật chứng đã hư hỏng đến mức này?”

“Tôi cũng đồng ý với cô. Nhưng cả tòa nhà đều bị dột. Đừng

nói vật chứng, đến người còn ướt nữa là. Cả những hồ sơ quan
trọng nữa, mực trôi hết. Chỉ mấy sếp lớn mới được ưu tiên
phòng ốc khô ráo thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.