CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 107

Sang tuổi bốn mươi hai, đôi mắt Dina bắt đầu trở chứng. Chỉ
trong mười hai tháng, cô đã phải thay kính hai lần. Cặp mắt
kính cô dùng giờ đã khá dày.

“Đừng hành mắt nữa, kẻo mù đấy!” Ông bác sĩ gắt lên. Đó là

một người đàn ông nhỏ thó gầy gò. Ông có thói quen rất tức
cười là hay giơ ngón tay chỉ trỏ tứ phía những lúc cần kiểm tra
thị lực ngoại biên. Dina thấy giống hệt bọn trẻ con đuổi bắt
bướm.

Thái độ cộc lốc bất thường của ông khiến cô phẫn nộ, và cũng

lờ mờ sợ hãi. Cô không biết mình sẽ làm gì nếu không thêu thùa
may vá được nữa.

Song số phận, với lộ trình của riêng nó, đã có sẵn giải pháp.

Cô bạn Zenobia nói mình có biết bà giám đốc xuất khẩu của một
công ty dệt may lớn. “Bà Gupta là khách quen của mình. Mình
cũng hay giúp đỡ bà ta, thế nào bà ta cũng kiếm được cho cậu
vài công việc nhẹ nhàng.”

Vào một buổi chiều trong tuần đó, tại Thẩm mĩ viện Venus,

giữa tập hợp những mùi hương không lấy gì làm hòa thuận với
nhau của hy-đrô pe-rô-xít và mấy thứ hóa chất làm đẹp khác,
Dina ngồi chờ gặp bà Gupta, khi ấy đang ngồi yên vị dưới chiếc
lồng sấy. “Cố chờ vài phút nữa thôi.” Zenobia thì thầm. “Mình
vừa uốn cho bà ta một mái tóc bồng đẹp kinh khủng, chắc chắn
bà ấy sẽ sướng lắm.”

Ngồi trên một chiếc ghế ngoài sảnh chờ, Dina ngắm Zenobia

biến hóa mái tóc của bà giám đốc xuất khẩu lành nghề không
thua gì một kiến trúc sư, thậm chí một nhà điêu khắc, và tạo ra
hẳn một đại công trình. Trong khi công cuộc xây dựng được
tiến hành, Dina nhìn xiên qua gương, tự mường tượng khối kết
cấu ấy nom sẽ ra sao khi được đặt lên đầu mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.