CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 109

ra? Nhất là trong giai đoạn này, đất nước đang nhộn nhạo quá.
Mấy ông lãnh đạo kiểu Jay Prakash Narayan chỉ xui dân làm
loạn là giỏi. Đẻ ra biết bao nhiêu là rắc rối. Lão cứ tưởng mình là
Mahatma Gandhi đệ nhị chắc?”

Nhờ Zenobia khéo tiến cử, bà Gupta đồng ý rằng Dina rất

thích hợp để làm công việc này. “Đúng, em có thể thuê thợ về
làm và giám sát họ, dễ không ấy mà. Chẳng việc gì phải cố quá
mà nhọc thân.”

“Nhưng em chưa may mấy loại quần áo phức tạp hay những

kiểu mốt mới bao giờ,” Dina thú thực, Zenobia lập tức nhăn mặt
lườm bạn. “Em toàn may mấy món đơn giản thôi. Như váy trẻ
con, đồng phục học sinh, pyjama.”

“Công việc này cũng đơn giản lắm,” bà Gupta trấn an. “Chỉ

cần may theo mẫu in trên giấy thôi, dễ như ăn kẹo ấy mà.”

“Đúng đấy,” Zenobia xen vào, bực bội vì thái độ ngập ngừng

của Dina. “Mà có phải bỏ thêm vốn liếng gì đâu, hai thợ may
ngồi làm luôn ở căn phòng phía trong nhà cậu là vừa xinh.”

“Còn chủ nhà thì sao?” Dina phân vân. “Nếu biết mình mở

xưởng ngay trong căn hộ, thế nào ông ấy cũng làm ầm lên.”

“Ông ấy cần gì phải biết,” Zenobia đáp gọn ơ. “Cứ lẳng lặng

mà làm, đừng nói gì với hàng xóm láng giềng hay bất cứ ai
khác.”

Thợ may sẽ phải tự mang máy đến, bà Gupta nói lệ thường

phải thế. Và trả công theo sản phẩm sẽ hay hơn, vì nó tạo ra
động lực kích thích người thợ; còn trả lương theo ngày chỉ tổ
khuyến khích họ chây ì, ăn bớt thời giờ. “Phải luôn nhớ một
điều,” bà nhấn mạnh. “Em là bà chủ, em phải quy định rõ luật
lệ. Đừng bao giờ để mất quyền kiểm soát. Bọn thợ may suy nghĩ
kì khôi lắm, chỉ làm việc với mấy cây kim bé tí thôi mà họ vênh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.