CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 112

Một tối nọ, trong khi con tàu dừng bánh để chờ đèn tín hiệu,

cô đưa mắt nhìn ra ngoài hàng rào đường sắt. Ở đó, một dòng
nước đen ngòm đang trào lên từ một ống cống ngầm. Mấy
người đàn ông ra sức kéo một sợi dây mất hút dưới lòng đất. Tay
người nào người nấy lấm bê bết đến tận khuỷu, nước bùn đen
kịt nhỏ xuống tong tỏng từ bàn tay họ và cả sợi dây. Trong khu
nhà ổ chuột sau lưng họ, ánh lửa của những bếp nấu ăn ngoài
trời sáng lập lòe, khói vẩn đen trời. Những người thợ đang cố
thông tắc cho ống cống tràn.

Rồi một thằng bé trồi lên khỏi mặt đất, hai tay bám chặt đầu

sợi dây. Từ đầu đến chân nó nhúng đẫm trong bùn cống nhầy
nhụa, và khi đứng thẳng lên, toàn thân nó lấp lánh rực rỡ dưới
ánh mặt trời, một vẻ đẹp rùng rợn. Được hồ cứng bởi nước phân
rác, mái tóc thằng bé dựng ngược trên đầu, nom hệt như một
chiếc vương miện lửa đen đặc. Sau lưng nó, làn khói cuồn cuộn
bốc lên trời cao, hoàn chỉnh bức tranh tăm tối.

Dina nhìn đăm đăm, rùng mình, điếng lặng trước sự xuất

hiện của thằng bé. Cô bịt mũi để khỏi ngửi thấy mùi hôi thối
nồng nặc cho đến khi tàu chạy xa hẳn khu vực này. Song hình
ảnh về thế giới dưới lòng đất vẫn còn ám ảnh cô suốt ngày hôm
đó, và nhiều ngày sau.

Những chuyến đi dài mệt mỏi, những quang cảnh tiêu điều

khiến Dina kiệt quệ. Tinh thần cô trở nên rệu rã hơn bao giờ hết.
Chỉ cần nhìn mắt cô, Zenobia cũng đủ hiểu. “Làm sao mà mặt
mũi ủ ê thế kia?” Cô nói, đoạn đưa tay véo đùa má bạn.

“Tớ mệt mỏi lắm rồi. Tớ không cố được nữa đâu.”

“Cậu không được bỏ cuộc. Đây này, rất nhiều người đã liên hệ

với mình để xin thuê trọ. Trong đó có cả con trai của Aban
Kohlah nữa đấy. Cậu còn nhớ cô ấy không? Hồi xưa cô ấy học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.