CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 114

Dina bỗng nghe thấy tiếng lạch xạch quen thuộc của máy

khâu vọng ra từ cửa một ngôi nhà. Đây sẽ là tiệm may cuối cùng
của ngày hôm nay, cô tự nhủ, chân hăng hái bước lên ván, sau
đó cô sẽ về nhà.

Đi được nửa đường, bàn chân cô giẫm trúng một khoảng ván

mục. Một tiếng thét ngắn ngủi bật ra khỏi miệng cô, cô lấy lại
được thăng bằng, song một chiếc giày đã rơi mất. Mấy đứa trẻ
lập tức lội xuống rãnh, mồm hò hét, tay sục xuống dòng nước
đen kịt, tranh nhau mò chiếc giày.

Cuối cùng cô cũng bước xuống trước cửa tiệm may và lấy lại

được chiếc giày ướt sũng. Cô cho thằng bé con đang cười toe
toét một đồng hai nhăm xu. Tiếng máy khâu đã dừng bặt, còn
người vận hành nó đang đứng trên bậu cửa. Chính những tiếng
ồn ào đã kéo ông ta ra đây.

Ông ta quát: “Ranh con, chúng bay lại bày trò gì đấy?”

“Chúng đang giúp tôi đấy chứ!” Dina vội phân bua. “Tôi đang

vào cửa hiệu của ông thì bị rơi mất chiếc giày.”

“Ô,” ông ta lầm bầm, có vẻ hơi chưng hửng. “Cái chính là, bọn

này hay bày trò nghịch ngợm lắm cơ!” Rồi sực nhận ra một
khách hàng tiềm năng đang đứng trước mặt, ông ta vội đổi
giọng: “Mời cô vào, xin mời.”

Đề nghị tìm thợ may của cô mau chóng làm ông ta cụt hứng.

Ông ta đáp lại bằng giọng thờ ơ: “Rồi, để tôi thử tìm xem,” và
quay sang mân mê chiếc thước dây trong khi cô viết tên và địa
chỉ của mình vào một tờ giấy.

Đột nhiên, mặt ông ta tươi rói. “Cái chính là, cô đến đúng chỗ

rồi đấy! Tôi có hai thợ may rất giỏi. Ngày mai tôi sẽ bảo họ đến
chỗ cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.