CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 117

Dina gật đầu, vẻ ngập ngừng. “Tôi tưởng tòa án đã tuyên bà

ấy gian lận trong cuộc bầu cử?”

“Bậy, bậy, bậy!” Bà Gupta kêu lên. “Vớ vẩn cả, rồi sẽ có kháng

cáo cho mà xem. Những kẻ gây rối từng vu khống bà ấy giờ đã bị
tống giam sạch rồi. Thế là hết biểu tình rồi tuần hành cùng
những trò phá bĩnh ngu ngốc khác.” “Ô, tốt quá,” Dina sốt sắng
họa theo.

Bà giám đốc mở cuốn sổ đặt hàng và chọn một mẫu may cho

đơn hàng đầu tiên. “Ba mươi sáu chiếc váy này sẽ là bài kiểm tra
cho cô. Bài kiểm tra về mức độ khéo léo, chính xác, và vững tay.
Nếu hai anh thợ may của cô làm được việc, tôi sẽ giao thêm đơn
hàng cho cô. Những đơn hàng lớn hơn nhiều,” bà ta hứa. “Tôi
cũng nói rồi đấy, tôi thích làm việc với các xưởng gia công tư
nhân hơn. Lũ lười nhác bên công đoàn chỉ muốn làm ít ăn
nhiều. Biếng nhác–đất nước này chết vì cái thói ấy đấy. Thế mà
có mấy lão lãnh đạo ngu xuẩn còn cổ xúy cho chúng nữa, dám
xui cảnh sát và quân đội bất tuân những mệnh lệnh bất hợp
pháp. Cô nói tôi nghe xem, luật thì làm sao mà bất hợp pháp
được? Rõ ngớ ngẩn đến lố bịch. Bọn chúng có phải ngồi tù cũng
đáng kiếp lắm.”

“Phải, đáng đời lắm,” Dina hùa theo, song đầu còn mải nghĩ

đến thiết kế của chiếc váy. Cô ước sao bà giám đốc tập trung vào
công việc thay vì huyên thuyên chuyện chính trị. “Ô, chị Gupta
này, gấu của chiếc váy mẫu rộng tới bảy phân rưỡi, trong khi
theo mẫu trên giấy thì chỉ là năm phân thôi.”

Sự chênh lệch đó quá vặt vãnh để bà Gupta phải lưu tâm. Bà

gật đầu và nhún vai, khiến chiếc sari trượt khỏi vai. Một bàn tay
phóng nhanh tới, kịp ngăn chặn đà rơi. “Cảm ơn trời, thủ tướng
đã có những hành động cứng rắn, đúng như bà ấy từng phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.