CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 12

Con tàu đi về phía nam lại chạy chậm dần. Cùng một tiếng xì

hơi, các thanh ghi lạch xạch dừng hẳn. Tàu đang đỗ giữa đường.
Ống phanh hơi vẫn còn thở phì phò mất một lúc rồi mới ngưng
bặt.

Omprakash ghé mắt nhìn qua cửa sổ để xem họ dừng ở đâu.

Những mái lều lụp xụp nằm phía xa xa bên kia hàng rào đường
sắt, chảy dọc theo đó là một mương nước đen ngòm. Lũ trẻ đang
chơi trò gì đó với mấy cây gậy và vài cục đá. Một chú chó nhỏ
hớn hở nhảy nhô nhảy nhếch xung quanh, cố nhập bọn với
chúng. Ngay gần đấy, một người đàn ông đang xoay trần vắt sữa
cho bò. Đây có thể là bất cứ đâu.

Mùi phân đốt cay xè tràn về phía con tàu. Ngay ở phía trước,

một đám người đã bu lại gần đường giao cắt. Vài người còn
nhảy hẳn xuống và bắt đầu đi bộ dọc đường ray.

“Mong sao ta đến kịp,” Omprakash nói. “Nhỡ có người đến

trước là bác cháu mình toi luôn đấy.”

Maneck Kohlah hỏi họ còn phải đi xa nữa không. Ishvar nói

tên ga. “Ô, tôi cũng xuống đấy,” Maneck ồ lên, ngón tay mân mê
mấy sợi ria mép lơ thơ.

Hi vọng nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay, Ishvar đưa mắt

quét khắp rừng cánh tay đang giơ lên trần. “Có ai biết mấy giờ
rồi không?” Ông quay lại hỏi một người đứng phía sau. Anh này
kéo tay áo xuống một cách điệu nghệ, để lộ ra chiếc mặt đồng
hồ: chín giờ kém mười lăm.

“Nào, hô, đi tiếp đi chứ!” Omprakash kêu lên, tay vỗ bành

bạch xuống khoảng ghế giữa đùi mình.

“Không ngoan bằng lũ bò thiến ở làng mình, nhỉ?” Bác cậu

nói. Nghe thế, Maneck cười phá lên. Ishvar đế thêm rằng quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.