CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 121

chặt lại, trông như đang bị đau bụng. Hai bàn chân đặt trên bàn
đạp cũng ngập ngừng dần.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

“Không có gì, không có gì,” ông ta cười ngượng nghịu.

Cháu ông kịp nhảy vào giải cứu, một ngón tay gầy guộc giơ

lên: “Bác ấy cần đi tiểu.”

“Sao anh không nói sớm?”

“Tôi ngại quá, không dám hỏi,” Ishvar bẽn lẽn đáp.

Cô bèn chỉ cho ông ta nhà vệ sinh. Cửa đóng lại, cô nghe tiếng

dòng nước dội vào bồn cầu. Âm thanh trồi sụt giật cục theo nỗi
e dè của một cái bàng quang đã ứ đầy nước.

Omprakash nối gót ngay khi Ishvar quay lại. “Cần xả nước

hỏng rồi,” Dina gọi với theo. “Cậu lấy nước trong xô mà dội.”

Mùi khai xông lên khắp nhà vệ sinh khiến cô hơi khó chịu.

Sống một mình lâu, mình đâm ra khó tính quá rồi, cô nghĩ
bụng. Ăn uống khác, thói quen khác–tất nhiên nước giải của họ
sẽ có mùi lạ.

Đống váy may xong chất cao dần mà Dina chẳng phải động

một ngón tay ngoại trừ việc mở cửa mỗi sáng. Ishvar thường
dành cho cô một câu chào hoặc một nụ cười, còn thân hình
khẳng khiu của Omprakash chỉ câm lặng lướt qua. Đậu vắt vẻo
lên ghế hệt như một con cú con cáu kỉnh vậy, cô nghĩ thầm.

Ba tá váy được may xong trước ngày hẹn. Bà Gupta hài lòng

lắm. Bà giao một đơn hàng mới, lần này là sáu tá quần áo. Và
yên vị trong ví Dina là món tiền công trả cho lô hàng đầu tiên.
Cô cảm thấy nó chẳng khác nào tiền từ trên trời rơi xuống,
trong lòng hơi gợn chút cảm giác tội lỗi. Thật quá dễ thở nếu so

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.