CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 131

viếng thăm đã phá hỏng niềm vui thích. Cái êm ái bẹp võng của
chiếc ghế sô pha cứng dần thành từng cục bất nhẫn. Những sợi
chỉ vụn vương trên áo quần nhắc nhở họ về công việc còn đang
đợi ở phòng trong. Chiếc đồng hồ trưng lên lời cảnh báo u ám:
cô ta sắp quay về. Chẳng chóng thì chầy, những hành vi bị cấm
này sẽ phải chấm dứt.

“Cô ta lừa bác cháu ta,” Omprakash gầm gừ. “Lẽ ra chúng ta

phải được may thẳng cho công ty xuất khẩu. Sao cô ta lại phải
chắn ở giữa cơ chứ?” Cặp môi cậu di động rất nhẹ, chậm, thành
từng chữ, điếu thuốc ngun ngún lửa đậu chênh vênh trong thế
cân bằng mong manh ở một bên khóe miệng.

Ishvar nở nụ cười khoan dung. Phong thái xấc xược của điếu

thuốc lá cuốn đang khẽ đung đưa, đầy đe dọa chẳng khác nào
một khẩu súng đồ chơi, chĩa thẳng vào Dina Dalal. “Khi nào cô
ta về đến nơi, lại thấy mặt mày nhăn nhúm như khỉ ăn ớt cho
mà xem.”

Rồi ông tiếp lời, giọng nghiêm trang hẳn: “Cô ta được đứng

giữa vì chúng ta không có cửa hàng. Cô ta cho chúng ta may ở
đây, cô ta mang quần áo đi, cô ta kiếm đơn đặt hàng từ công ty.
Vả lại, làm khoán kiểu này, chúng ta được tự do hơn…”

“Cháu xin bác. Cô ta đối xử với chúng ta như nô lệ, thế mà bác

còn nói là tự do thì chịu thật đấy. Cô ta làm tiền trên mồ hôi
nước mắt của chúng ta mà tay có phải khâu một đường nào
đâu. Bác nhìn nhà cô ta xem. Điện, nước, cái gì cũng có. Còn ta
có gì nào? Một cái lều hôi thối giữa khu ổ chuột. Bác cháu ta sẽ
chẳng đời nào kiếm đủ tiền để về quê đâu.”

“Mới thế đã nản rồi à? Thế thì sao làm nên trò trống gì. Phải

chiến đấu, phải vươn lên, Om ạ, dù đời có vùi dập ta đến đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.