CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 133

“Mà sao lúc nào bác cũng nói với cô ta bằng cái giọng ngô nghê,
cứ như một thằng ngố mới từ quê lên thế?”

“Lại không phải thế à?” Ishvar đáp. “Ở đời ai chả thích trên cơ

người khác. Nếu giọng nói của bác làm cô Dina thấy vui, thì có
hại gì?” Vừa tận hưởng chút khoái lạc cuối cùng từ điếu thuốc
sắp tắt, ông vừa nhắc lại: “Phải kiên nhẫn, Om ạ. Có những
chuyện không thể thay đổi được, mày phải chấp nhận chúng
thôi.”

“Kiểu gì bác cũng muốn ư? Đầu tiên bác bảo hãy đấu tranh,

đừng buông xuôi. Giờ bác lại bảo phải chấp nhận. Sao bác cứ
nghiêng bên nọ ngả bên kia như cái ấm không trôn thế?”

“Hồi xưa bà nội Roopa của mày cũng nói giống thế đấy,”

Ishvar cười khanh khách.

“Bác phải quyết định đi, chọn một cách thôi.”

“Bác biết làm sao được? Bác chỉ là người trần mắt thịt thôi

mà,” ông đáp, và lại cười khùng khục. Giữa chừng, tràng cười
biến thành cơn ho, khiến toàn thân ông rung lên bần bật trong
cơn đau cào xé. Ông đi ra cửa sổ, vén rèm lên và nhổ một bãi
đờm. Nếu chịu cúi xuống nhìn cho kĩ, chắc ông đã thấy vết máu
quen thuộc.

Đầu ông chưa kịp rút vào thì một chiếc xe tắc xi trờ đến. Ông

khẽ kêu lên bằng giọng khản đặc: “Mau lên! Cô ta về rồi!”

Họ bắt đầu xóa sạch những dấu vết từ hành động tội lỗi của

mình: vỗ mấy tấm đệm cho phồng, kê lại chiếc bàn trà, vơ hết
que diêm và tàn thuốc bỏ vào túi. Một cái tàn lửa từ điếu thuốc
trên miệng Omprakash bay xuống, như muốn trêu ngươi cơn
thịnh nộ thét ra lửa, mửa ra khói trước đó của cậu. Cậu vội quạt
nó ra khỏi mặt bàn. Mồm bập nốt hơi thuốc cuối cùng, chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.