CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 137

“Tôi không uống,” cậu ta lầm bầm. Dina lẳng lặng trở xuống

bếp lấy tách trà cho mình.

“Ngon tuyệt!” Ishvar xuýt xoa khen khi thấy cô trở lại. Ông

húp soàn soạt, cố làm ầm lên để dụ khị thằng cháu. “Ăn đứt trà
của Hotel đồ chay Vishram.”

“Chắc họ toàn để ấm trà sôi sùng sục cả ngày,” Dina nói. “Làm

thế hỏng hết vị trà. Lúc mệt mà được uống trà tươi là nhất đấy.”

“Chứ lị.” Ông uống một hớp nữa và lại khà khà vẻ mời mọc.

Omprakash giơ tay ra nhấc tách trà của mình lên. Hai người kia
bèn vờ như không để ý. Cậu tu một hơi cạn tách trà, mặt vẫn
chưa hết cau có sưng sỉa.

Thời gian làm việc của ngày hôm đó chỉ còn lại hai tiếng, và

cậu lấp đầy nó bằng những đường may xiên xẹo cùng những lời
càu nhàu. Ishvar biết ơn chiếc đồng hồ vô cùng khi nó điểm sáu
giờ. Giữ gìn hòa khí giữa cháu ông và cô Dina là việc càng lúc
càng khó khăn.

Buổi sáng đang ngả dần về chiều khi Ibrahim, người thu tiền

nhà, lê từng bước chậm chạp trên vỉa hè, chuẩn bị tới gặp Dina
Dalal để đòi câu trả lời cho lá thư lão vừa mang tới hôm qua.
Trên người đóng bộ sherwani màu đen, đầu đội mũ đuôi seo
màu huyết dụ chỉnh tề, lão tươi cười chào những người thuê
nhà mình gặp trên đường, luôn miệng “Xin chào” hoặc “Anh chị
có khỏe không ạ?”. Lão vốn được trời phú cho một nụ cười vô
điều kiện, luôn xòe nở ngay khi mồm mở ra dợm nói. Dẫu vậy,
cái tật dễ ưa này đâm lại thành của nợ, nếu gặp những dịp
chuyện lão nói đòi hỏi bộ tịch nghiêm trang –ví như một cái cau
mày dành cho những món tiền nhà trả chậm chẳng hạn.

Ibrahim cũng không còn trẻ trung gì, song trông lão già sọm

hẳn so với tuổi. Tay trái lão, vẫn còn ngâm ngẩm đau vì vụ đập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.