CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 146

Song ngay cả nhựa cũng chỉ bền bỉ có chừng. Lão phát hiện ra

rằng, nó cũng có thể rách và nứt và vỡ, hệt như bìa các tông.
Cũng như da, như xương thôi. Nghĩ đến đấy, lão thấy nhẹ cả
người. Chỉ cần kiên trì chờ đợi. Quả vậy, chiếc cặp hiện tại là
chiếc thứ ba thuộc loại này trong hai mươi mốt năm.

Thỉnh thoảng lão lại săm soi nó, và soi thấy những nếp nhăn

in hằn lên trán mình phản chiếu trên bìa cặp sờn xước. Các
ngăn nhựa bên trong cũng tã dần, và những ô cùng túi gọn
gàng đang nhăm nhe nổi loạn. Còn ở các bộ phận trong người
lão, cuộc nổi loạn đã nổ ra từ lâu. Lão tự hỏi, không hiểu bên
nào sẽ thắng trong cuộc chạy đua nực cười giữa nhựa và máu
thịt này? Nghĩ tới đây, chân đã bước tới trước cửa căn nhà, lão
chùi sạch vết thuốc hít trên mũi và ngón tay, rồi bấm chuông.

Nhác thấy bóng chiếc mũ màu huyết dụ qua mắt cửa, Dina

vội ra hiệu cho hai người thợ im lặng. “Đừng hở một tiếng nào
khi lão ta đang ở đây,” cô thì thầm.

“Cô có khỏe không?” Lão thu tiền nhà nở nụ cười, phô ra

những cái răng vàng xỉn cáu bẩn cùng hai lỗ trống: nụ cười
ngây thơ, ngọt ngào của một thiên thần già cỗi.

Chẳng thèm lý gì đến lời chào của lão, cô nói: “Vâng? Đã đến

hạn thu tiền nhà đâu.”

Lão đổi chiếc cặp sang tay kia. “Chưa, cô ạ, chưa đến. Tôi tới

để xin câu trả lời của cô cho lá thư của ông chủ.”

“Tôi hiểu rồi. Xin đợi một phút.” Cô đóng cửa lại và vào nhà

tìm chiếc phong bì chưa mở. “Tôi để nó đâu nhỉ?” Cô thì thào
hỏi hai người thợ.

Cả ba người cùng lục tìm giữa một đống bừa bộn trên bàn. Cô

bỗng nhận ra mình đang dán mắt vào Omprakash, ngắm ngón
tay cậu quắp lại và nhìn bàn tay cậu chuyển động. Khung hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.