CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 15

giam của cảnh sát, cái quái gì cũng làm chậm tàu hết. Còn thuốc
độc, nhảy lầu, rồi dao nữa đấy, sao không dùng?”

Cuối cùng, tiếng gầm rú được mong chờ từ lâu cũng vang

dậy, khuấy động suốt mấy toa tàu, cả dải xương sống thép của
đoàn tàu rùng rùng chuyển mình. Niềm vui khiến khuôn mặt
các hành khách tươi tỉnh hẳn. Khi những toa tàu bò qua đường
giao cắt, ai nấy đều cố nghển cổ lên để xem nguyên nhân gây ra
sự chậm trễ vừa qua. Ba cảnh sát mặc sắc phục đứng bên cạnh
cái xác được che đậy vội vã, đang chờ đợi cuộc chu du đến nhà
xác. Vài hành khách khẽ chạm lên trán hoặc chắp hai tay lại và
lầm rầm khấn: “Ram, ram.”

Maneck Kohlah ngồi xuống sau lưng hai chú cháu, họ xuống

sân ga cùng nhau. “Xin lỗi,” cậu nói, đoạn lấy trong túi ra một lá
thư. “Tôi mới lên thành phố lần đầu, cậu và bác làm ơn chỉ
đường cho tôi tới địa chỉ này được không?”

“Cậu hỏi nhầm người rồi,” chưa cần đọc giấy, Ishvar đã đáp

luôn. “Chúng tôi cũng mới lên đây thôi.”

Nhưng Omprakash đã kịp liếc nhìn lá thư và kêu lên: “Ô,

cũng là nhà ấy đấy!”

Ishvar vội lôi từ trong túi mình ra một mảnh giấy nhàu nát

và so thử. Cháu ông nói đúng, giống hệt: Dina Dalal, tiếp đến là
địa chỉ.

Omprakash đột nhiên đổi giọng thù địch: “Sao cậu lại đến

nhà cô Dina Dalal? Cậu là thợ may à?”

“Tôi? Thợ may gì? Không, cô ấy là bạn của mẹ tôi.”

Ishvar bèn vỗ vai cháu. “Thấy chưa, cháu chỉ sợ bóng sợ gió

thôi. Đi nào, ta đi kiếm nhà đó đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.