CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 151

cũng vãi rớt khắp nơi. Và nếu như vậy còn là chưa đủ, thì đã có
những câu chuyện của người lớn, những cuộc đối thoại giữa bố
và mẹ cậu, giúp lấp đầy lỗ hổng kiến thức của cậu về thế giới
xung quanh.

Ngôi làng nằm bên một con sông nhỏ, người Chamaar chỉ

được phép sống trong một khu vực dưới hạ lưu, cách xa người
Bà la môn và các nhà địa chủ. Tối tối, bố Dukhi cùng những
người đàn ông Chamaar khác ngồi dưới một tán cây, trong địa
phận dành riêng cho mình, để hút thuốc, rồi chuyện gẫu về một
ngày sắp qua và một ngày mới sẽ tới vào sáng mai. Tiếng chim
kêu xao xác vây lấy tiếng chuyện trò của họ. Ở ngoài xa, trên bờ
sông, những cột khói bếp bốc cao, nhắc nhỏm người ta về cái
bụng đang cồn cào. Còn ở bên dưới, đủ thứ rác thải của đẳng cấp
cao nối nhau trôi lềnh phềnh trên dòng nước lờ đờ.

Dukhi đứng nhìn từ phía xa, chờ tới lúc bố về. Trời càng ngả

về tối, bóng hình của mấy người đàn ông càng nhòa dần. Chỉ
một lát sau, Dukhi đã không thể nhìn thấy gì khác ngoài đốm
lửa leo lét trên đầu điếu thuốc họ hút, bay chờn vờn lên xuống
theo từng cử động của bàn tay như những con đom đóm. Rồi
đốm lửa tắt ngấm, cái nọ nối cái kia, và cả nhóm tản đi, ai về
nhà nấy.

Vừa ngồi ăn tối, bố Dukhi vừa kể lại với vợ mọi việc ông đã tai

nghe mắt thấy trong ngày hôm đó.

“Con bò nhà Thầy cả

[20]

bị ốm rồi. Ông ta đang cố bán tháo đi

trước khi nó chết.”

“Nếu nó chết, ai sẽ được? Đã đến lượt mình chưa?”

“Chưa, đến lượt Bhola. Nhưng vừa rồi, ở chỗ làm, anh ta bị vu

cho tội ăn trộm. Kể cả Thầy cả có cho anh ta lấy con bò đi nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.