CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 152

thì thế nào anh ta cũng cần tôi giúp một tay. Hôm nay họ vừa
chặt cụt hết ngón tay trên bàn tay trái của anh ta rồi.”

“Bhola bị thế là còn may đấy,” mẹ Dukhi nói. “Năm ngoái

Chhagan mất nguyên cả bàn tay, cũng vì tội ấy.”

Bố Dukhi tợp một ngụm nước và súc sòng sọc trong miệng

trước khi nuốt xuống. Ông đưa mu bàn tay lên quệt ngang môi.
“Dosu bị ăn một trận roi vì dám xớ rớ gần giếng nước. Cái thằng,
chẳng biết gì cả.” Trong chốc lát, ông chỉ ngồi nhai trong im
lặng, lắng tai nghe tiếng ếch nhái kêu uôm uôm trong đêm tối
ẩm ướt. Bỗng, ông hỏi vợ: “Bu nó không ăn gì à?”

“Hôm nay em kiêng.” Trong bộ mật ngữ của bà, như thế có

nghĩa là nhà đang khan gạo.

Bố Dukhi gật đầu, đoạn đưa lên miệng một nhúm cơm to.

“Lâu nay bu nó có gặp vợ Buddhu không?”

Vợ ông lắc đầu. “Lâu rồi chưa gặp.”

“Phải còn chán nữa mới gặp lại. Chắc chị ta đang trốn trong

lều. Số là, chị ta không chịu ra đồng với con trai lão địa chủ, thế
là bị người ta cạo đầu rồi dẫn đi bêu quanh đình.”

Cứ thế, đêm nào Dukhi cũng nghe bố thuật lại những sự kiện

xảy ra trong làng, không hề thêm mắm dặm muối. Qua những
năm tháng ấu thơ, cậu đã thu được cả một bộ bách khoa thư
hoàn chỉnh về những tội lỗi có thật và tưởng tượng mà một
người thuộc đẳng cấp thấp có thể mắc phải, và những hình phạt
đi kèm luôn khắc sâu trong tâm trí cậu. Đến khi bước vào tuổi vị
thành niên, cậu đã lĩnh hội xong toàn bộ những kiến thức mình
cần để có thể nhận diện ranh giới đẳng cấp mà cậu không bao
giờ được phép vượt qua, để tồn tại được trong ngôi làng này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.