CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 156

mò đến đây.”

“Có chứ lị.” Hắn giơ tay ra và bóp mạnh vú trái của chị. Chị

vội gạt tay hắn ra. “Tao chỉ cần hô một tiếng thôi,” hắn dọa, và
sục tay vào áo chị. Chị run bắn người trước sự đụng chạm đó,
nhưng lần này không dám phản ứng gì.

Hắn lôi chị đang khóc khóc mếu mếu đến chỗ cái võng và giật

tung ba cái khuy áo trên cùng của chị. Chị vội đan chặt hai tay
trước ngực. Hắn dằn tay chị xuống, và vục miệng vào vú chị,
họng hắn bật ra tiếng cười nho nhỏ khi thấy chị cố giẫy ra. “Tao
đã cho mày bao nhiêu cam thế còn gì. Thế mà mày không cho
tao nếm cặp xoài đường của mày được à?”

“Xin ông tha cho cháu.”

“Đợi khi nào mày ăn xong quả cà của tao đã. Cởi quần áo ra.”

“Cháu lạy ông, ông tha cho cháu.”

“Tao chỉ cần hô một tiếng thôi.”

Vừa khóc thút thít, chị vừa cởi quần áo ra và nằm xuống theo

lời hắn. Chị khóc mãi không thôi trong suốt khoảng thời gian
hắn thúc kéo và thở hồng hộc trên người chị. Chị nghe thấy gió
lay những chiếc lá trên cây xào xạc, như những tên lính canh
câm lặng. Một con chó tru lên, xui những con khác cất hàng
tràng rền rĩ không dứt. Dầu dừa bôi trên tóc gã đàn ông quét vô
số vệt lên mặt, lên cổ chị, vấy bẩn ngực chị. Mùi dừa nồng nặc
xộc thẳng vào mũi chị.

Vài phút sau, hắn rời cơ thể chị và vật sang một bên. Roopa

bèn vơ hết quần áo cùng bị cam, rồi cắm đầu chạy qua vườn
trong cảnh trần truồng. Khi đã chắc chắn gã đàn ông kia không
đuổi theo, chị mới dám dừng lại để mặc quần áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.