CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 162

Họ lại tiếp tục công việc, mồ hôi vã đầm đìa, miệng hậm hự

không ngớt. Trong khi đó, Chhotu luôn mồm lầm bầm rủa xả
lão chúa đất. “Thằng chó đạo đức giả. Hại bọn ông gãy cả lưng.
Giá được giết con trâu tại chỗ, lột da rồi xả thành từng miếng
nhỏ thì có phải đỡ không.”

“Đúng vậy,” Dukhi nói. “Nhưng đời nào Quý ngài Cứt Đẳng

Cấp Cao cho phép làm thế? Sự thanh khiết của đất đai nhà lão sẽ
bị vấy bẩn mất.”

“Trên người lão chỉ có độc một món đẳng cấp cao, ấy là cái

dải khoai biết ăn thịt,” Chhotu nói. “Đêm nào nó chả xơi cái lồn
đẳng cấp cao của mụ vợ.”

Mấy người đàn ông cười khùng khục, rồi lại ráng sức kéo. Một

người bảo: “Người ta thấy tuần nào lão cũng mò lên tỉnh một
lần. Xực hết gà, rồi cừu, bò, thích gì ăn nấy.”

“Chúng nó thằng nào chả thế,” Dukhi nói. “Trước bàn dân

thiên hạ thì ăn chay, về nhà lại ăn mặn. Nào, đẩy đi!”

Ishvar vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện của người lớn,

vừa vươn đôi tay bé nhỏ ra đẩy giúp trong tiếng reo hò cổ vũ
của mọi người. “Sắp được rồi! Đẩy đi, Ishvar, đẩy! Mạnh lên,
mạnh nữa lên!”

Đột nhiên, ngay giữa tiếng đùa cợt và rủa xả và trêu chọc, con

trâu bất thần sống lại, ngóc đầu lên một lần cuối trước khi gục
hẳn. Đám người lớn kêu toáng lên vì kinh hãi và nhảy lùi hết lại
để tránh đôi sừng. Nhưng chót sừng đã xỉa thẳng vào má trái
của Ishvar, khiến cậu bé chết sững. Cậu ngã lăn ra.

Dukhi bế thốc con lên và hối hả chạy về nhà. Đôi chân anh

uống cạn quãng đường bằng những hớp gấp gáp. Bóng đen buổi
chính ngọ hắt xuống từ hai hình người bồng bế nhau dính chặt
lấy gót anh không rời. Trên lông mày anh, mồ hôi túa ra đầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.