CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 164

bột tươi ra, mùi thơm của bánh đang nướng khiến bụng mấy bố
con sôi sùng sục.

Vết thương sưng tấy mất mấy ngày rồi cũng lành dần, chẳng

bao lâu sau đã không còn gì đáng ngại nữa. Dẫu vậy, nó khiến
một phần khuôn mặt Ishvar mãi mãi liệt cứng.

Muốn xuê xoa bớt chuyện này, bố cậu bảo: “Thượng Đế muốn

con trai bố chỉ khóc lóc bằng một nửa những người trần khác
đây mà.”

Anh muốn lờ đi một sự thật, rằng cả nụ cười của Ishvar từ

nay cũng chỉ hiện lên trên một nửa khuôn mặt.

Năm Ishvar lên mười và Narayan lên tám, mưa rơi như trút.

Dukhi phải vất vả suốt mấy tháng mùa mưa, đi rút trộm hàng
ôm rạ để che cho mái lều khỏi dột. Đồng ruộng được uống no
sau trận hạn hán dài, gia súc đều phởn phơ khỏe mạnh. Dukhi
chỉ hoài công chờ, chẳng có con nào chết để anh lấy da.

Thời tiết vẫn tiếp tục thuận hòa, hứa hẹn một vụ mùa bội thu

cho các nhà địa chủ, nhưng đối với tầng lớp tiện dân chẳng có
tấc đất cắm dùi nào, đó là một mùa ảm đạm. Khi nào đến vụ
gặt, sẽ có việc cho họ làm, nhưng từ giờ tới lúc đó, họ phải sống
nhờ vào của bố thí hoặc từng chút công việc nhọc nhằn mà các
địa chủ vứt cho họ với ánh mắt dè chừng.

Sau vài ngày ngồi chơi xơi nước, Dukhi mừng húm khi được

chúa đất Premji gọi. Anh được dẫn ra sau nhà, ở đó có một bao
ớt đỏ khô đang chờ được nghiền thành bột. “Một mình mày làm
liệu có xong trước khi mặt trời lặn không?” Chúa đất Premji hỏi.
“Hay để tao gọi hai đứa.”

Vì ngại không muốn phải chia sẻ bất kì món công xá nhỏ

nhoi nào mình có thể được nhận, Dukhi bèn nói: “Ngài đừng lo,
tất cả sẽ xong xuôi trước khi mặt trời biến mất.” Anh xúc ớt đổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.