CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 165

đầy chiếc cối đá khổng lồ và chọn lấy một trong ba cái chày dài,
nặng nằm cạnh đó. Anh hăm hở giã, miệng luôn luôn tươi cười
với lão chúa đất, lúc ấy vẫn còn nán lại xem anh làm.

Khi lão đi khỏi, Dukhi mới chậm tay chày lại. Nhịp giã nhanh

đều chỉ duy trì được khi có ba người đứng quanh cối nối nhau
hạ chày. Đến giờ cơm trưa, anh đã giã được nửa bao, và nghỉ tay
để ăn. Nhìn quanh không thấy ai để ý, anh rón rén ra chỗ cối và
bốc một nhúm bột ớt rắc vào đĩa cơm của mình. Anh lấy vừa
kịp, vì ngay sau đó, lão chúa đất sai một gã người làm mang vào
một bình nước.

Đến cuối chiều, khi bao ớt đã gần cạn, thì tai nạn xảy ra.

Không hề báo trước, đúng lúc cây chày giáng xuống và bật lên
như nó đã làm suốt một ngày dài vừa qua, cái cối nứt thành hai
nửa gọn ơ và đổ lăn lóc. Một nửa rơi đúng vào chân trái của
Dukhi và nghiến nát nó.

Vợ lão chúa đất lại đang đứng bên cửa sổ bếp trông xuống.

“Ối giời ơi, mình ơi! Xuống đây mau lên!” Mụ the thé. “Con lừa
Chamaar vừa phá tan cái cối nhà ta rồi!”

Tiếng thét của mụ khiến chúa đất Premji choàng tỉnh. Lão

đang gà gật dưới mái hiên trước nhà, tay bế một đứa cháu. Lão
đưa đứa bé đã ngủ say cho một đứa ở rồi chạy vội ra chái sau.
Dukhi đang bò lê bò càng dưới đất, cố băng bàn chân đầm đìa
máu bằng mảnh vải anh vẫn quấn quanh đầu làm chiếc khăn
con.

“Đồ súc vật đần độn, mày đã làm gì thế kia! Tao thuê mày về

phá đấy ư?”

Dukhi vội ngẩng đầu lên. “Xin ngài tha cho con. Quả thực con

không làm gì cả. Chắc chắn trên đá đã có chỗ nứt từ trước rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.