CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 167

anh chỉ ngồi câm lặng trong lều suốt buổi tối. Ishvar và Narayan
đều khiếp đảm; chúng chưa từng thấy bố như thế bao giờ.

Mãi sau, anh mới để Roopa rửa và băng vết thương lại, và ăn

những đồ vợ mang cho, nhưng vẫn không chịu nói năng gì.
“Mình cứ nói cho em nghe, sẽ thấy nhẹ người hơn đấy,” chị nói.

Hai ngày sau, anh mới kể cho chị hay, cay đắng ngập tràn như

mủ thối tứa ra từ bàn chân anh. Anh không oán hận gì hồi bị
đánh do để đàn dê sổng rào. Lỗi là do anh, anh đã ngủ quên mất.
Nhưng lần này anh nào có làm gì sai. Anh đã làm lụng quần
quật cả ngày, thế mà rốt cục lại bị đánh, còn bị xù tiền công.
“Căm nhất là chân tôi còn bị nghiến nát,” anh bảo. “Tôi chỉ
muốn giết thằng chúa đất ấy. Đồ kẻ cướp đốn mạt. Chúng nó rặt
một phường đấy hết. Chúng đối xử với chúng ta như súc vật.
Thời nào cũng vậy, từ đời cha đời ông chúng ta.”

“Suỵt,” chị vợ nói. “Bọn trẻ mà nghe được thì không hay đâu.

Tại mình xui xẻo nên cối vỡ, thế thôi.”

“Tôi nhổ vào cái mặt đẳng cấp cao của chúng nó. Từ rày về

sau, tôi đếch cần mấy công việc khốn nạn của chúng nó nữa.”

Khi cái chân đã lành, Dukhi quay lưng lại với ngôi làng. Anh

trở dậy từ mờ đất và lên đến thị trấn trước buổi trưa bằng cách
đi nhờ xe bò kéo hoặc xe tải. Anh chọn một góc phố không có
thợ chữa dép nào ở xung quanh. Với chiếc cốt giày sắt cùng dùi,
búa, đinh, chêm được xếp thành một vòng bán nguyệt trước
mặt, anh yên vị trên vỉa hè, chờ sửa giày dép cho dân thị trấn.

Giày tây, giày da mềm, dép lũ lượt diễu qua với đủ loại kiểu

dáng và màu sắc, khiến anh vừa thích thú, vừa lo lắng.

Nếu một trong số đó dừng bước, liệu anh có đủ sức đảm

nhiệm việc sửa chữa không? Trông cái nào cũng phức tạp hơn
hẳn loại dép giản dị anh đã quen mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.