CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 178

kết tội những kẻ ăn thịt bò. Ông giải thích rằng người Hồi, do
tôn giáo của mình, phải gánh những bốn bà vợ, tội nghiệp lắm
thay, và anh ta cần phải ăn thịt động vật để hâm nóng bầu máu,
đặng còn có sức phục vụ bốn bà kia–anh ta ăn thịt là do nhu cầu
bức bách, chứ nào có thích thú gì thịt bò, cũng chẳng định chọc
tức người Hindu, và, vì thế, nên thông cảm và để yên cho anh ta
thỏa mãn đòi hỏi tín ngưỡng của mình.

Với tiểu sử không tì vết, những thắng lợi của Thầy cả

Lalluram nhiều vô số kể. Một người trung thực công minh
nhường ấy, ai nấy bảo nhau, thì đến một kẻ tiện dân cũng có thể
nhận được công lý từ tay ông. Đành rằng không một tên tiện
dân nào chứng thực nổi điều này bằng trí nhớ của mình, nhưng
ấy lại là chuyện khác. Dường như ai cũng còn nhớ, lờ mờ, cái
đận một chúa đất đánh chết một người Bhunghi vì tội đến
muộn, mãi sau khi mặt trời lên hắn mới vác xác đến để chở
thùng phân của nhà ông ta đi. Thầy cả Lalluram đã phán–hoặc
có lẽ đó là bố thầy, hay ông thầy cũng nên; nói tóm lại là có
người đã phán–rằng tội ấy quả là nặng, song chưa nặng đến nỗi
phải bị giết, và rằng vị chúa đất, để đền bù, phải cung cấp thức
ăn, chốn ở, và quần áo cho vợ con người chết trong sáu năm tiếp
theo. Hay là sáu tháng, có khi là sáu tuần cũng nên?

Dựa vào uy tín huyền thoại đó về óc chính trực, Dukhi ngồi

dưới chân thầy và kể cho thầy vụ Ishvar và Narayan bị đánh. Vị
Thầy cả uyên bác đang ngả mình trên chiếc ghế tựa, vừa mới ăn
xong cơm tối, và đã ợ mấy lần rất to để điểm vào câu chuyện của
người khách. Dukhi cung kính ngừng lời trước mỗi tiếng ợ,
trong khi Thầy cả Lalluram lầm rầm “Hai Ram” để tạ ơn trời đã
ban cho đường tiêu hóa của mình sức mạnh ghê gớm nhường
ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.