CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 181

Thấy mình bị ngắt lời, Thầy cả Lalluram trợn mắt và giơ

ngón trỏ tay phải lên trời để nạt Dukhi im miệng. “Làm sao ta có
thể nói cho con hiểu đây? Con không có những tri thức có thể
giúp con nhận thức hết tầm quan trọng của những vấn đề này.”
Đến đây, vẻ chịu đựng nhẫn nại trong giọng thầy bị thế chỗ bởi
một thứ khác, gay gắt hơn. “Hai thằng con của con dám lẻn vào
lớp học. Chúng làm ô uế chốn đó. Chúng dám sờ vào dụng cụ
học tập. Chúng làm vấy bẩn bảng và phấn là những thứ mà bọn
trẻ đẳng cấp cao sẽ cầm nắm. May cho con là trong cái tủ đó
không có một cuốn thánh thư như Bhagavad Gita, không có
những dòng chữ thiêng liêng. Nếu có, hình phạt có lẽ đã khắc
nghiệt hơn nhiều.”

Dukhi tỏ ra rất bình thản khi anh khẽ chạm vào đôi dép của

Thầy cả Lalluram để chào tạm biệt. “Con đã hiểu rõ rồi, thưa
thầy, đội ơn thầy đã giải thích cho con. Con thật may mắn quá–
thầy, một người Bà la môn Chit-Pavan, lại chịu xa phí thời gian
vàng bạc cho một thằng Chamaar ngu đần như con.”

Thầy cả Lalluram hờ hững giơ tay lên tạm biệt. Trong óc thầy

bỗng hơi gợn chút ngờ vực, không biết thầy vừa được ca ngợi
hay bị nói xỏ nhỉ. Thế nhưng, vừa hay, một tiếng ợ kinh hồn
trào lên như sấm, xua tan nỗi phân vân và xoa dịu cả cái đầu lẫn
cái bụng.

Trên đường về, Dukhi gặp mấy người bạn vẫn đang ngồi hút

thuốc dưới tán cây bên bờ sông. “Ê, Dukhi, muộn thế rồi sao vẫn
còn lang thang ở đây?”

“Đi gặp lão Bà la môn Chit-Pavan,” Dukhi đáp, đoạn kể lại tỉ

mỉ cuộc thăm viếng của mình. “Phải gọi lão là Bà la môn Rắm
Thối mới phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.