CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 184

lên khi đi qua những ổ gà ổ voi, xô xương anh răng rắc. Đồng
thời, anh lại thấy trong mình trào lên một nguồn năng lượng
điên cuồng, khiến anh những muốn nhảy khỏi xe mà chạy. Anh
biết mình đã làm điều tốt nhất có thể cho con, và vừa cất xong
một gánh nặng. Thế mà, cớ sao anh không thấy nhẹ nhõm hơn?
Thứ còn đang đè nặng lên ngực anh là cái gì vậy?

Đến chiều muộn, đi đến con đường làng, anh nhảy khỏi xe

bò. Khi bóng anh hiện lên trên ngưỡng cửa, Roopa đang ngồi đờ
đẫn trong lều, mắt đăm đắm nhìn ra. Anh bảo chị mọi sự đã cắt
đặt xong xuôi.

Chị nhìn anh bằng ánh mắt trách móc. Anh đã xoi một lỗ

hổng trong đời chị mà không gì có thể khỏa lấp. Chị bảo chồng,
rằng mỗi lần nghĩ đến hai thằng con–sống cách xa mình hàng
dặm đường cùng một người lạ, lại là một người Hồi–thì nỗi xót
xa trào lên tận cổ chị, đến độ chị tưởng mình sắp phát nghẹn.
Anh cay đắng nhận xét rằng chí ít anh bạn người Hồi kia cũng
đối xử với anh tử tế hơn những người anh em Hindu.

Hiệu may Muza ar nằm trên một con phố quy tụ toàn những

hộ kinh doanh gia đình nhỏ. Có một hiệu kim khí, một hàng
bán than, một tiệm tạp hóa, và một xưởng xay xát nằm liền
thành một dãy, hình dáng và diện tích cửa hàng giống nhau
hền hệt, chỉ có thể phân biệt được nhờ tiếng động và mùi hương
ở bên trong. Hiệu may Muza ar là cửa hàng duy nhất có biển
hiệu.

Cửa hiệu của Ashraf bé tin hin, phần nhà ở phía trên cũng

chẳng rộng rãi hơn: gồm một phòng và bếp. Anh vừa lấy vợ
năm ngoái, và đã có một đứa con gái một tháng tuổi. Chị
Mumtaz vợ anh chẳng được vui vẻ như chồng khi thấy nhà có
thêm hai miệng ăn. Hai cậu bé học việc được bố trí ngủ luôn ở
cửa hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.