CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 187

Ngày hôm sau anh đã may xong chiếc áo ăn cưới. Cuối tuần

đó, người khách đến lấy đồ và mặc thử áo. Ashraf nhớ đúng mọi
số đo, trừ dài áo: tà áo sát đầu gối hơn mong muốn. Người đàn
ông nhìn vào gương, vẻ đăm chiêu, hết xoay trái rồi lại xoay
phải.

“Hết chỗ chê,” Ashraf xuýt xoa. “Mốt pathani kiểu miền bắc

này đang thịnh lắm đấy.” Người khách ra về, trong lòng vẫn
chưa hết băn khoăn, còn ba chú cháu bò ra cười.

Một tháng sau khi kì học việc bắt đầu, Ashraf bị tiếng khóc ri

rỉ đánh thức giữa đêm khuya. Anh nhỏm dậy, lắng tai nghe,
nhưng không thấy gì nữa. Anh nằm lại và mơ màng thiếp đi.

Vài phút sau, lại âm thanh ấy khuấy động giấc ngủ của anh.

“Sao thế?” Chị Mumtaz hỏi. “Sao anh cứ trở dậy suốt thế?”

“Có tiếng gì đó. Con khóc à?”

“Không, nhưng kiểu gì nó cũng khóc, nếu anh cứ nhảy dựng

lên như thế.”

Rồi tiếng khóc thút thít khe khẽ lại nổi lên. “Ở dưới nhà.” Anh

ra khỏi giường và châm ngọn đèn lên.

“Thế thì việc gì anh phải xuống? Anh là bố chúng nó chắc?”

Tiếng càu nhàu của chị còn vọng theo khi anh bước men

những bậc thang dẫn xuống cửa hiệu. Anh bước vào, tay giơ cao
cây đèn. Ánh đèn soi tỏ đôi má ánh vệt nước mắt của Narayan.
Ashraf khuỵu gối quỳ xuống bên cạnh thằng bé, dịu dàng xoa
lưng nó.

“Cháu sao thế, Narayan?” Anh hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời.

Anh đã lường trước một cuộc tấn công của nỗi nhớ nhà, không
sớm thì muộn. “Chú nghe thấy tiếng cháu khóc? Cháu bị đau ở
đâu à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.