CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 191

Mẹ chúng lập tức đòi xem ngón tay cái. Khi đã an tâm rằng

vết thương không có gì nghiêm trọng, chị mới để con kể chuyện
tiếp. Đến giờ cơm tối, hai anh em đã mệt phờ, và ngủ gục ngay
trên mâm. Roopa lau tay và mồm cho con, còn Dukhi dẫn chúng
vào chiếu.

Suốt một lúc lâu, hai vợ chồng chỉ say sưa nhìn con ngủ rồi

mới trải chiếu của mình ra.

“Trông hai đứa béo tốt khỏe khoắn chưa kìa,” chị nói. “Cứ

nhìn má chúng nó mà xem.”

“Tôi chỉ mong không phải cái kiểu phù bệnh,” Dukhi nói.

“Giống như bọn trẻ con những đận đói ăn hay bị ỏng bụng ấy.”

“Mình nói linh tinh cái gì vậy? Con cái có khỏe hay không thì

người làm mẹ như tôi nhìn là biết ngay.” Nhưng chị hiểu mối
ngờ vực của anh nảy sinh từ nỗi phẫn uất, bởi khi ở với người
ngoài, hai thằng con họ lại ăn ngon ngủ khỏe hơn khi ở nhà; chị
hiểu niềm tủi hổ của anh lắm chứ. Họ đi ngủ, trong lòng mừng
rỡ pha lẫn buồn rầu.

Không khí hân hoan của cả gia đình lại tiếp diễn vào sáng

hôm sau. Hai anh em mang về theo một cuộn thước dây, một tờ
giấy trắng, và một cây bút chì lấy ở Hiệu may Muza ar, và đòi
đo cho bố mẹ. Ashraf đã dạy chúng những kí hiệu dành cho
những từ được dùng thường xuyên như cổ, eo, ngực, và tay áo.

Hai cậu bé không với cao được, nên có lúc hai vị khách phải

cúi xuống hoặc ngồi trên sàn mới đo được: đầu tiên là mẹ, rồi
đến bố. Trong khi hai đứa đang mải ghi lại số đo của Dukhi,
Roopa đã kịp chạy sang các nhà xung quanh để gọi bạn bè sang
xem. Ishvar ngượng, chỉ cười thẹn thò, còn Narayan rũ tung
cuộn thước dây, cử chỉ cũng khoa trương hơn hẳn, xem ra rất
thú vì được mọi người chú ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.