CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 20

Ngoài hành lang, Dina Dalal đưa tay lên vuốt mái tóc đen

nhánh, chưa hề bị xâm lăng bởi chút sắc bạc nào, và hướng sự
chú ý của mình sang hai người thợ may. Ở tuổi bốn mươi hai,
vầng trán cô vẫn nhẵn mịn, và mười sáu năm ròng phải gồng
mình để tự chống chọi với đời cũng không làm đanh cằn nhan
sắc đã từng khiến các bạn bè của anh trai cô phải ra sức ganh
đua để lấy le với người đẹp.

Cô hỏi tên và kinh nghiệm may vá của họ. Hai người khẳng

định mình thông thạo mọi thứ về trang phục phụ nữ. “Chúng
tôi có thể lấy số đo trực tiếp trên người khách và may mọi kiểu
dáng mà cô cần,” Ishvar đáp với giọng tự tin. Ông giành hết
phần nói năng về mình, trong khi Omprakash chỉ gật đầu cho
qua chuyện.

“Với công việc này, sẽ chẳng có khách hàng nào để đo đạc cả,”

cô giải thích. “Chỉ may đúng theo mẫu vẽ trên giấy là được. Mỗi
tuần các anh sẽ phải may khoảng hai, ba chục mẫu, tùy theo
nhu cầu của công ty, kiểu cách phải giống hệt nhau.”

“Chuyện vặt,” Ishvar đáp. “Nhưng chúng tôi sẽ làm.”

“Thế còn cậu thì sao?” Cô hỏi Omprakash, lúc ấy vẫn giữ một

cái nhìn dửng dưng. “Nãy giờ cậu chẳng nói năng gì cả.” “Thằng
cháu tôi chỉ mở mồm khi có chuyện không hài lòng thôi,” Ishvar
vội đỡ lời. “Nó cứ im thế là tốt đấy.”

Cô thích khuôn mặt Ishvar, kiểu mặt khiến người đối diện

cảm thấy an tâm và khích lệ họ mở miệng. Nhưng hẵng còn cậu
trai kiệm lời kia, kẻ khiến từ ngữ cũng phát sợ mà lủi đi đâu hết.
Cằm cậu ta hơi nhỏ so với các nét khác, mặc dù khi cậu nở nụ
cười, dường như cả khuôn mặt lại trở nên hài hòa.

Cô nêu rõ điều kiện công việc: Họ sẽ phải mang máy may của

mình đến đây; mọi sản phẩm may đều được khoán gọn. “Càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.