CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 204

mấy bức tranh sậm màu hơn hẳn. Ashraf lấy chiếc giẻ ướt, cố
chùi đi cho khỏi vênh màu song không ăn thua.

“Bọn cháu có cái này có thể trám vào chỗ đó,” Narayan nói.

Cậu lôi rương đồ của hai anh em cất dưới gầm bàn cắt vải ra và
tìm thấy ba bức tranh dán bìa các tông có đính mấy vòng dây
nhỏ để treo lên. “Ram và Sita, Krishna, và Laxmi.”

“Đúng rồi, được đấy,” Ashraf nói. “Còn ngày mai chúng ta sẽ

đốt hết mấy tờ báo với tạp chí tiếng Urdu nữa.”

Tám rưỡi sáng, Ashraf mở cửa hàng như mọi khi. Anh bỏ

chiếc khóa móc trên cửa xếp bằng thép ở phía ngoài, nhưng
không kéo cửa ra. Cánh cửa gỗ phía trong được mở he hé. Cũng
như hôm trước, phố xá vắng tanh.

Lúc chừng mười giờ, con trai anh bán than gọi vọng vào qua ô

cửa thép. “Bố sai cháu sang hỏi xem cô chú có cần mua gì ngoài
chợ không, nếu chợ mở cửa. Bố cháu bảo tốt hơn hết cô chú
đừng ra ngoài.”

“Cầu trời phù hộ cho con, con trai,” chị Mumtaz nói, “có, một

ít sữa, nếu có, cho bọn trẻ con. Và rau, loại nào cũng được – vài
củ khoai tây hoặc hành, bất cứ thứ gì cháu tìm thấy.”

Sau mười lăm phút, cậu bé trở lại tay không; ngoài chợ không

có lấy một mống người. Một lát sau, người bán than gửi sang
một bình sữa vắt từ con bò nhà anh ta. Mumtaz đành phải cậy
đến số bột mì và đậu lăng ít ỏi còn sót lại trong nhà để nấu
nướng cho cả ngày. Từ trước khi trời sẩm tối rất lâu, Ashraf đã
khóa cửa xếp và cài kĩ chốt các cửa nẻo.

Đến bữa tối, hai đứa út ít đòi Ashraf cho ăn như hôm qua. “A,

các con lại thích trò này rồi hả,” anh cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.