CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 206

“Im cái miệng lại rồi đi đi, mau lên!” Ashraf mắng. Một đứa bé

gái bắt đầu sụt sịt. Mumtaz bèn ôm nó vào lòng và bảo nó nín.
Ashraf dẫn cả nhà ra ngoài còn Ishvar cùng Narayan xuống cửa
hàng. Tiếng đập dồn dập dữ dội, phát ra từ những vật cứng chọc
qua mắt cửa xếp mà nện lên mặt cửa gỗ.

“Bình tĩnh nào!” Ishvar hét lớn, “để tôi mở khóa đã nào!”

Đám đông ngơi tiếng khi hai bóng người hiện lên qua cửa

xếp. Đa số bọn chúng mang một món vũ khí thô sơ nào đó, một
cây gậy hoặc một cây giáo; một số cầm gươm. Có vài gã mặc áo
màu nghệ, tay lăm lăm đinh ba.

Thấy đám người lố nhố, Ishvar run bần bật. Trong một giây

ngắn ngủi, cậu những muốn nói hết sự thật và nhường đường
cho chúng. Hổ thẹn vì ý nghĩ đó, cậu mở khóa cửa xếp và kéo
cánh cửa ra một chút. “Xin chào các anh em.” “Mày là ai?” Tên
đứng phía trước hỏi.

“Bố tôi là chủ Hiệu may Krishna. Đây là em trai tôi.”

“Thế bố mày đâu?”

“Về quê rồi, có người họ hàng đang bị ốm.”

Bọn chúng chụm đầu bàn bạc một hồi, rồi tên cầm đầu nói:

“Bọn tao nhận được tin đây là cửa hàng của bọn Hồi.”

“Hả?” Ishvar và Narayan đồng thanh la lên. “Đây là cửa hiệu

của bố chúng tôi suốt hai chục năm nay rồi đấy!”

Phía sau đám đông rộ lên tiếng cằn nhằn. Khỏi cần hỏi han

lôi thôi! Đốt đi! Rõ ràng đây là cửa hàng của bọn Hồi! Đốt đi! Cả
những đứa dám nói dối để bao che cho nó nữa – thiêu sống
chúng luôn đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.