CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 208

gù hài lòng. Những tên còn lại bu thành vòng tròn để xem cùng.
Cả bọn đồng tình là cả hai cái bao quy đầu đều còn nguyên vẹn.

Đúng lúc ấy, người chủ tiệm kim khí mở toang cánh cửa sổ

tầng hai và gào lên: “Cái gì đấy? Sao bọn mày dám bắt nạt hai
thằng bé Hindu thế kia? Chúng mày cạn vốn dân Hồi rồi à?”

“Thế mày là thằng nào?” Bọn kia quát lại.

“Tao là thằng nào ấy à? Tao là bố là ông chúng mày đây! Đấy,

tao đấy! Tao còn là chủ cái hiệu kim khí này nữa! Chỉ cần tao hô
một tiếng, cả phố này sẽ cùng hợp lại làm một để xay thịt cả lũ
chúng mày! Chúng mày hết chỗ để đi rồi à?”

Tên cầm đầu cảm thấy nhận một lời thách thức như thế thật

không đáng. Cả bọn kéo nhau bỏ đi, mồm văng đủ thứ tục tĩu
cho đỡ mất mặt. Chúng quay ra cự cãi lẫn nhau vì một đêm xôi
hỏng bỏng không và cái tin thất thiệt đã biến chúng thành một
lũ dở người.

“Diễn đạt lắm,” người chủ tiệm kim khí vừa nói, vừa vỗ đồm

độp lên lưng Ishvar và Narayan. “Chú đứng trên gác nhìn thấy
hết. Hầy, chỉ cần hai đứa hơi có vẻ gặp nguy hiểm, chú sẽ gọi tất
cả mọi người ra giúp ngay. Nhưng chú nghĩ tốt hơn hết không
nên để xảy ra đụng độ. Các cháu thuyết phục bọn nó, để bọn nó
rút êm là hay hơn cả.”

Mumtaz quỳ sụp xuống trước mặt hai chàng trai học việc.

Chiếc dupatta của chị từ trên cổ rơi tuột xuống, phủ kín chân
họ. “Ấy, thím đừng làm như thế,” Ishvar kêu lên, đoạn lùi lại.

“Cả đời này, kiếp này, mạng thím, con cái thím, mạng chồng

thím, nhà thím – tất cả, thím nợ hai đứa!” Chị bám chặt lấy họ
mà khóc nức nở. “Thím biết lấy gì đền ơn các cháu đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.