CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 209

“Xin thím đứng dậy đi,” Ishvar van vỉ, tay cậu nắm chặt cổ

tay chị, cố kéo chị dậy.

“Từ rày trở đi, ngôi nhà này cũng là nhà của hai cháu, miễn là

hai cháu ban cho chú thím vinh dự được thấy sự hiện diện của
các cháu!”

Mãi rồi Ishvar cũng gỡ được cổ chân mình khỏi tay chị. “Thím

à, thím có khác gì mẹ cháu đâu, chúng ta đã cùng ăn cùng ở
suốt bảy năm nay rồi còn gì.”

“Nếu Thánh Allah phù hộ, hai cháu sẽ cùng ăn cùng ở với chú

thím thêm bảy chục năm nữa.” Vẫn giọt vắn giọt dài, chị vắt vạt
dupatta lại quanh cổ, và nhấc chéo vải lên lau nước mắt.

Ishvar và Narayan trở lại tầng dưới. Khi mấy đứa trẻ đã đi

ngủ cả, Ashraf cũng xuống theo. Hai anh em vẫn chưa trải
chiếu ra ngủ. Ba người ngồi im lặng mất vài phút. Rồi Ashraf
nói: “Ôi, lúc bên ngoài có tiếng đập cửa, chú cứ nghĩ cả nhà ta
thế là xong đời rồi.”

“Cháu cũng sợ chết khiếp,” Narayan nói.

Khoảng im lặng tiếp theo kéo dài hơn. Ashraf khẽ dặng hắng.

“Chú xuống chỉ để nói một câu thôi.” Nước mắt chảy dài trên
má anh; anh ngừng lại để chùi đi. “Cái ngày chú gặp bố các cháu
– ngày chú bảo Dukhi đưa hai con anh ấy lên nhà chú học nghề
thợ may. Đó là ngày may mắn nhất đời chú.” Anh ôm hai chàng
trai, hôn lên má họ ba lần, rồi lên gác.

Ashraf không chịu để hai anh em trở về làng, chị Mumtaz

cũng hết sức ủng hộ anh về khoản này. “Các cháu ở đây làm thợ
phụ cho chú đi,” anh nói, dù anh thừa biết mình không kham
nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.