CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 211

Ở làng, cộng đồng người Chamaar ngấm ngầm hãnh diện về

Narayan. Dần dà, họ đánh bạo trở thành khách hàng của cậu, dù
Narayan chẳng thu được mấy đồng từ đó vì bà con hiếm khi có
tiền may sắm món gì mới. Quần áo người đẳng cấp cao vứt đi
giúp che thân họ. Chủ yếu cậu chỉ sửa sang, vá víu lại đồ. Cậu
dùng chiếc máy may quay tay cũ chú Ashraf kiếm cho. Nó chỉ
may được đường thẳng, nhưng cũng đủ cho công việc cậu làm.

Tình hình làm ăn khá khẩm hơn khi tin đồn lan đi các làng

mạc lân cận về chàng trai đã làm một việc không ai dám nghĩ
tới: bỏ da theo vải. Họ tìm đến vừa để xem chàng thợmay-
Chamaar can đảm nọ (thợ-may mà đi với Chamaar, nghe tên
thôi đã thấy phi lý), vừa để mướn anh ta chăm chút cho quần áo
của mình. Nhiều người hơi thất vọng với cuộc thăm viếng. Bên
trong ngôi lều chả có gì ghê gớm, chỉ là một chàng trai trẻ,
thước dây vắt quanh cổ, bút chì gài trên tai.

Narayan ghi sổ các công việc và giao dịch y như chú Ashraf

đã dạy, trong đó có tên khách, ngày tháng, và số tiền nợ. Roopa
tự bổ nhiệm cho mình nhiệm vụ quản lý công việc làm ăn, chị
đứng bên cạnh ra chiều quan trọng khi con đo đạc cho khách và
nhập số đo vào sổ. Chị vót nhọn bút chì cho con bằng con dao
vát mũi. Chị không đọc được sổ sách của con song lại ghi nhớ
rất rõ mọi khoản tiền nong trong đầu. Khi có người chưa thanh
toán xong công xá cho phần việc trước đó song lại mang thêm
việc mới đến, chị thường đứng sau lưng khách và vê vê mấy đầu
ngón tay để nhắc con.

Một buổi sáng, chừng sáu tháng sau ngày Narayan trở về

làng, có một người Bhunghi mon men tiến lại gần ngôi lều.
Roopa lúc ấy đang đun nước trên đống lửa nhóm ngoài trời,
sung sướng lắng nghe tiếng lách cách rè rè của chiếc máy may,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.