CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 218

tướng lên với những con người đang khoanh chân thư nhàn
trong thế tọa đài sen. Thế là hơn chục người trên nóc phải ở
nhà, và chiếc xe buýt xuất phát bằng một cú lết khéo léo.

Họ đến đích sau hai tiếng rưỡi. Bố mẹ cô gái, cũng như cả

làng kia, vô cùng ấn tượng trước chiếc xe buýt và quy mô của
phái đoàn xem mặt. Ba mươi tám vị khách đứng loanh quanh,
xem chừng khá bối rối. Trong nhà không có đủ chỗ cho tất cả
mọi người. Sau rất nhiều đôi co nài kéo, Dukhi tuyển ra được
một nhóm bảy người, bao gồm hai người bạn thân nhất của
ông, Chhotu và Dayaram. Padma và Savitri cũng có suất, nhưng
Amba và Pyari phải đứng chờ bên ngoài cùng ba mươi mốt
người kém may mắn, đành theo dõi toàn cuộc qua cửa ra vào.

Trong nhà, nhóm đại diện uống trà với bố mẹ cô gái và mô tả

lại cuộc hành trình. “Trên đường đi, chúng tôi trông thấy nhiều
cảnh đẹp lắm,” Dukhi nói với ông bố.

“Có một lúc, đột nhiên, chiếc xe rú lên một tiếng to rồi đứng

khựng lại,” Chhotu nói. “Phải mất một lúc mới nổ máy lại được.
Chúng tôi cứ lo sẽ đến muộn.”

Ít phút sau, các bậc phụ huynh đã chuyển sang so sánh phả

hệ và lịch sử gia đình, trong khi Roopa kể lể một cách khiêm tốn
về thành công của Narayan với mẹ cô gái. “Nó có nhiều khách
lắm cơ. Ai cũng muốn mua quần áo do chính tay Narayan may.
Làm như trên khắp cái nước này chả còn thợ may nào khác ấy.
Thằng con giai tội nghiệp của tôi làm việc từ tinh mơ đến tối
mịt, luôn tay may, may, may. Nhưng cái máy may đắt tiền mới
mua của nó tốt lắm. Trời, làm được bao nhiêu việc kì diệu.”

Rồi cũng đến giờ phút xem mặt cô dâu. “Vào đây con,” bà mẹ

bâng quơ gọi. “Con đem bánh kẹo ra mời khách đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.