CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 221

không tốt đến cuộc hôn phối. “Nhất là với chuyện sinh con đẻ
cái,” một bà cụ từng làm nghề đỡ đẻ hồi mắt chưa mờ chân chưa
chậm nói. “Dạ con không phải tự nhiên mà thành màu mỡ, nếu
thiếu những liệu pháp đúng đắn.”

“Đúng thế,” một người khác họa theo. “Chính mắt tôi đã

chứng kiến rồi. Nếu bài ca không được hát đúng cách, vợ chồng
chỉ có sinh lục đục cãi vã thôi.” Họ túm tụm lại thành từng
nhóm đầy âu lo, hết bàn bạc lại tranh luận, cố tìm ra một
phương thuốc có thể phá giải cái vận rủi đang cận kề. Họ nhìn
lũ người đang tán thưởng những bài ca điệu múa dị chủng bằng
ánh mắt đầy phiền trách.

Lễ cưới kéo dài ba ngày liền, trong thời gian đó, các gia đình

Chamaar trong làng được ăn những bữa ngon lành nhất trong
đời mình. Ashraf và gia đình ông, những vị khách danh dự,
được sắp chỗ ở và phục vụ tận tình ngay trong ngôi nhà của
Narayan, chuyện này khiến vài người không khỏi bất mãn. Đây
đó nổi lên tiếng xì xào về sự hiện diện hung gở của bọn người
Hồi, song những ý kiến phản đối rất thưa thớt và âm thầm. Và
đến đêm thứ ba, trong niềm hân hoan của các bậc cao niên, đám
nhạc công đã chơi được rất nhiều bài hát địa phương.

Đứa con đầu lòng của Radha và Narayan là một thằng cu; hai

vợ chồng đặt tên nó là Omprakash. Bà con làng xóm kéo đến hát
hò và chúc mừng họ nhân ngày vui này. Người ông nội đầy tự
hào còn đích thân mang kẹo bánh đến biếu từng nhà trong
làng.

Cuối tuần đó, ông Chhotu bạn của Dukhi cùng vợ đến thăm

thằng cu mới đẻ. Ông kéo Dukhi và Narayan sang một bên và
thẽ thọt: “Các nhà đẳng cấp cao đều vứt hết bánh kẹo vào sọt
rác rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.