CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 224

thằng bé vùng ra ngay. Nó chưa bao giờ thấy bà nội nó trông
đáng sợ như thế.

“Cái gì làm nó sợ thế? Mày đã làm gì nó, thằng cháu bé bỏng

tội nghiệp hay nói hay cười của tao?”

Narayan kể lại hai bố con đã làm gì suốt buổi sáng vừa qua,

và Dukhi cười ha hả khi nghe thủng chuyện. Toàn bộ sự việc
khiến Radha nổi ba máu sáu cơn. “Sao mình phải hành hạ con
đến thế? Đâu cần phải bắt thằng Om của tôi động tay vào những
việc bẩn thỉu như vậy?”

“Việc bẩn thỉu? Cô, con gái của một người Chamaar! Dám gọi

đấy là việc bẩn thỉu ư!”

Cô chết sững trước cơn thịnh nộ của chồng. Đó là lần đầu tiên

Narayan quát vợ. “Nhưng tại sao nó…”

“Làm sao nó biết quý trọng những gì nó có nếu nó không

chịu học những gì cha ông nó đã làm? Mỗi tuần một lần nó sẽ đi
làm với tôi! Dù nó có thích hay không!”

Radha kín đáo cầu cứu bố chồng và bắt tay vào lau chùi chỗ

dầu dừa bị đổ. Ông nhận lời con dâu bằng cách khẽ nghiêng
đầu. Sau đó, khi chỉ còn hai bố con với nhau, ông nói: “Con à, bố
đồng ý với con. Nhưng dù ta có nghĩ sao đi nữa, thì mỗi tuần
một lần cũng chỉ như trò chơi thôi. Cái nghề ấy sẽ chẳng bao giờ
có ý nghĩa đối với nó như với bố con ta đâu. Và tạ ơn Thượng Đế
vì điều đó.”

Omprakash bậm bịu suốt khoảng thời gian còn lại của ngày

hôm đó, nó chỉ quanh quẩn dưới bếp, bám dính lấy mẹ. Radha
vừa làm việc, vừa không ngừng vỗ nhẹ lên đầu nó. “Nó chả chịu
buông con ra gì cả,” cô vui vẻ càu nhàu với mẹ chồng. “Con còn
phải thái rau chân vịt và làm bánh chapati nữa chứ. Chả biết
bao giờ mới xong được đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.