CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 233

Chỉ lát sau anh ta đã quay lại với hơn chục người. Chúa đất

Dharamsi, kẻ đã cấm các nhạc công biểu diễn trong lễ cưới của
Narayan mười sáu năm trước, cũng đi cùng bọn này. “Sao thế,
có chuyện gì thế?” Từ ngoài sân, hắn đã hét toang toang.

Cả bọn chỉ về phía Narayan qua cửa ra vào.

“Thế đấy,” chúa đất Dharamsi lầm bầm. “Lẽ ra tao phải đoán

được chứ. Còn hai thằng kia thì sao?” Gã giúp việc không biết
tên của họ.

“Cũng chả quan trọng,” chúa đất Dharamsi nói. Cả bọn lâu la

cùng theo hắn vào, căn phòng bỗng chốc chật cứng người. Hắn
đưa tay lên quệt lông mày và nhứ nhứ bàn tay ướt nhoẹt dưới
mũi Narayan. “Giữa một hôm nóng nực như thế này mà mày
bắt tao phải ra khỏi nhà để tắm mồ hôi thế đấy. Mày định làm
xấu mặt tao phỏng? Mày không còn quần áo gì phải may vá hử?
Hay một con bò để đầu độc hoặc lột da chẳng hạn?”

“Chúng tôi sẽ ra về ngay sau khi điền xong lá phiếu của

mình,” Narayan nói. “Đó là quyền của chúng tôi.”

Chúa đất Dharamsi cười phá lên, bọn tay chân bèn tích cực

họa theo. Chúng cũng ngưng bặt khi hắn thôi cười.

“Đùa thế đủ rồi. Điểm chỉ rồi xéo đi.”

“Đợi chúng tôi bỏ phiếu xong đã.”

Lần này hắn không cười, mà chỉ giơ tay lên như để chào từ

biệt và rời khỏi buồng bỏ phiếu. Bọn lâu la lập tức vồ lấy
Narayan cùng hai người kia. Chúng ấn ngón tay họ vào mực và
hoàn tất việc xác nhận. Chúa đất Dharamsi rỉ tai gã giúp việc,
lệnh đưa ba người về trang trại của hắn.

Suốt cả ngày hôm đấy, đều đặn từng chập một, ba người bị

đánh đập trong cảnh bị lột truồng và treo ngược lên cành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.