CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 235

ngôi nhà của thằng thợ may Chamaar kia, đừng để đứa nào trốn
mất nghe chưa.”

Bọn hùm beo ầm ầm kéo xuống khu tiện dân. Trên đường đi,

chúng đánh người vô tội vạ, lột truồng nhiều phụ nữ, hãm hiếp
một số khác, và châm lửa đốt vài ngôi lều. Tin tức về cuộc phá
phách lan đi nhanh chóng. Mọi người kéo nhau đi trốn, chờ đến
khi cơn bão tan.

“Tốt,” chúa đất Dharamsi khen, lúc ấy đêm đã xuống, và tin

tức về thành tựu của bọn chân tay cũng vừa bay đến tai lão.
“Tao nghĩ chúng nó sẽ tởn đến già.” Lão ra lệnh bỏ xác của hai
người đàn ông không tên bên bờ sông, để gia đình họ tự ra lấy
về. “Tao cũng thương hai nhà kia, dù chúng nó là ai,” hắn nói.
“Chúng nó chịu khổ thế là đủ rồi. Cứ cho nhà nó khóc lóc và hỏa
táng cho con.”

Hình phạt đến đó là kết thúc, nhưng không phải với gia đình

Narayan. “Nó không xứng đáng được hỏa thiêu tử tế,” chúa đất
Dharamsi nói. “Mà thằng bố tội còn to hơn thằng con. Thói kiêu
căng của nó chống lại tất cả những gì bọn ta tôn thờ.” Những gì
bao nhiêu thế hệ góp lại mới gây dựng nên, Dukhi đã dám cả
gan phá tan tành; hắn đã biến thợ da thành thợ may, bóp méo
thế cân bằng vĩnh cửu của xã hội. Tội vượt qua ranh giới đẳng
cấp phải bị trừng phạt bằng hình thức nghiêm khắc nhất, lão
chúa đất nói.

“Bắt cả nhà nó – già trẻ, lớn bé,” hắn ra lệnh cho bọn tay chân.

“Không được để đứa nào thoát.”

Thấy lũ đầu trâu mặt ngựa xông vào nhà Narayan, Amba,

Pyari, Savitri, và Padma đứng ngoài hiên gào thét, kêu chúng
không được động vào bạn họ. “Sao chúng mày dám hành hung
họ? Họ có làm gì nên tội đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.