CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 236

Gia đình của mấy bà cụ lao ra kéo họ vào, ai nấy khiếp hãi

thay cho họ. Hàng xóm của họ thậm chí không dám nhìn ra
ngoài, chỉ co rúm trong lều trong hổ thẹn và sợ hãi, cầu khấn
cho đêm chóng qua, cho không một người vô tội nào khác bị làn
sóng bạo tàn cuốn nuốt. Chhotu và Dayaram cố lẻn đi cầu cứu
trên đồn cảnh sát tỉnh, nhưng cả hai bị đuổi bắt và bị đâm chết
tại chỗ.

Dukhi, Roopa, Radha cùng hai đứa con gái bị trói lại và bị lôi

ra phòng chính. “Còn thiếu hai đứa nữa,” chúa đất Dharamsi
nói. “Thằng con cả và thằng cháu nội.” Một tên chạy đi lùng sục
xung quanh, và báo rằng cả hai đang sống trên thị trấn. “Hừ,
chả sao, thịt năm đứa này cũng đủ rồi.”

Cái xác sứt sẹo được mang tới và vứt trước mặt các tù nhân.

Căn phòng tối om. Chúa đất Dharamsi ra lệnh xách một chiếc
đèn vào để cả nhà nhìn cho rõ.

Ánh sáng lập tức xé toạc chiếc áo choàng nhân từ của bóng

đêm. Khuôn mặt của cái tử thi trần truồng đã cháy xém và méo
mó đến dị dạng. Chỉ nhờ vết bớt đỏ sậm trên ngực người chết, cả
nhà mới nhận ra đó đúng là Narayan.

Một tiếng rú dài vỡ ra từ họng Radha. Nhưng tiếng thét đau

đớn chẳng mấy chốc đã hòa làm một với cơn hấp hối của cả gia
đình; ngôi nhà bị châm lửa. Những lưỡi lửa đầu tiên lem lém
liếm vào bó da thịt bị trói cứng. Duy có trận gió hanh hao là còn
rủ chút lòng từ bi trong đêm ấy: nó thổi ngọn lửa bùng lên dữ
dội. Trong nháy mắt, vầng sáng nuốt gọn cả sáu con người.

Đến khi Ishvar và Omprakash hay tin, tro đã nguội, và mấy

thi thể bị cháy thành than đã vỡ vụn và tan vào nước sông.
Mumtaz ôm chặt Omprakash vào lòng, trong khi Ashraf cùng
Ishvar ra đồn cảnh sát để khai Đơn tố cáo bị hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.