CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 239

“Đúng rồi, ông trẻ ạ, ai biết được?” Omprakash nhại lại bằng

giọng mỉa mai và bỏ đi ngủ.

Kể từ cái đêm kinh hoàng sáu tháng trước, Ishvar đã thôi

không ở trong nhà trọ nữa, vì Ashraf cứ nhất quyết nài kéo.
Trong nhà bây giờ thiếu gì chỗ, ông nói, mấy đứa con gái đều đi
lấy chồng hết rồi. Ông ngăn đôi căn phòng phía trên cửa hiệu –
một bên cho ông và bà Mumtaz, bên kia cho Ishvar và thằng
cháu.

Họ nghe tiếng Omprakash đi lại trên gác, chuẩn bị lên giường

ngủ. Mumtaz ngồi sau nhà, đang cầu nguyện. “Mấy chuyện trả
thù này nếu chỉ nói suông thì không sao,” Ishvar nói. “Nhưng
nhỡ thằng bé quay về làng, làm chuyện gì dại dột thì…”

Hai chú cháu băn khoăn trăn trở về tương lai thằng bé suốt

hàng tiếng đồng hồ, rồi cũng lên gác để đi nghỉ. Ashraf theo
Ishvar sang bên kia vách ngăn nơi Omprakash nằm ngủ, hai
chú cháu đứng bên nhau một lúc, cùng nhìn đứa cháu.

“Tội nghiệp thằng bé,” Ashraf nói khẽ. “Gặp biết bao nhiêu

chuyện bất hạnh. Chúng ta phải làm gì để giúp nó bây giờ?”

Câu trả lời, vừa hay, lại tới cùng vận bĩ của của Hiệu may

Muza ar.

Khi một cửa hàng quần áo may sẵn được mở ra trên thị trấn,

vụ thảm sát đã trôi qua tròn một năm. Chẳng bao lâu sau, danh
sách khách hàng của Ashraf bắt đầu teo tóp dần.

Ishvar cho rằng tổn thất này chỉ là tạm thời. “Một cửa hiệu

mới to đẹp, lại có hàng chồng áo để tha hồ chọn – hút khách
chính ở chỗ đấy chứ đâu. Tự nhiên ai cũng thấy mình quan
trọng, vì được thử nhiều kiểu dáng mẫu mã khác nhau mà.
Nhưng đến khi cảm giác mới lạ nhạt đi, quần áo lại không vừa,
là những kẻ phản bội sẽ quay về với ta thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.