CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 241

“Nhưng nó đi đâu, cháu sẽ phải theo đấy,” Ishvar nói. “Nó còn

trẻ quá, đầu vẫn còn đầy những tư tưởng ngu ngốc.”

“Có phải lỗi của nó đâu, quỷ sứ xúi giục nó đấy thôi. Tất nhiên

cháu phải đi cùng nó, giờ cháu chính là cha nó mà. Việc hai
cháu có thể làm bây giờ là ra đi một thời gian. Không cần phải đi
lâu. Chừng một, hai năm thôi. Cố làm việc chăm chỉ, kiếm tiền,
rồi quay về đây.”

“Đúng đấy. Người ta nói trên thành phố kiếm tiền dễ lắm,

việc nhiều, cơ hội nhiều.”

“Chính thế. Và với số tiền đó, các cháu có thể mở một cửa

hàng kinh doanh thứ gì đó khi quay về. Một sạp bán trầu cau,
hoa quả, hoặc đồ chơi. Các cháu cũng có thể bán quần áo may
sẵn lắm chứ, ai biết được.” Nói đến đấy, hai chú cháu cùng ồ lên
cười, nhưng cả hai đều nhất trí rằng một vài năm đi xa sẽ là tốt
nhất cho Omprakash.

“Chỉ còn một cái khó nữa,” Ishvar nói. “Cháu chẳng quen biết

ai trên thành phố cả. Biết bắt đầu từ đâu đây?”

“Mọi việc sẽ đâu vào đó thôi. Ta có một người bạn rất thân,

ông ấy sẽ giúp các cháu tìm việc. Tên ông ấy là Nawaz.

Ông ấy cũng là thợ may, có cửa hiệu riêng trên ấy.”

Họ ngồi đến quá nửa đêm, bàn thảo kế hoạch, mường tượng

ra một tương lai mới mẻ trên thành phố bên bờ biển, thành phố
có những tòa nhà lớn, những con đường thênh thang đẹp đẽ,
những khu vườn tráng lệ, và hàng triệu triệu con người cần
mẫn làm việc, tích cóp của cải.

“Cháu xem này, ta cũng háo hức như thể chính mình sắp đi

cùng cháu vậy,” Ashraf nói. “Mà nếu còn trai tráng, thế nào ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.