CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 243

Đã đến lúc lên đường. Hai bác cháu ôm ông Ashraf và bà

Mumtaz, hôn lên má họ ba lần. “Ôi chà, hai cái lỗ đáo già của ta
thật vô dụng,” Ashraf nói. “Cứ rỉ nước tong tỏng, thành bệnh
mất rồi.”

“Bọn cháu bị lây bệnh của chú mất rồi,” Ishvar nói, đoạn ông

và Omprakash cũng đưa tay lên chùi mắt. Khi họ xách hành lý
cùng bọc chăn gối lên và đi bộ về phía đường ray tàu hỏa, mặt
trời còn chưa ló dạng.

Hai người thợ may lên đến thành phố lúc đã khuya. Vừa rú

sòng sọc và kêu lạch xạch, đoàn tàu vừa trườn vào ga. Trên loa
nổi lên tiếng thông báo nghe lập bập như người nói lắp. Hành
khách đi tàu túa ra giữa một biển gia đình và bạn hữu đang chờ
đón. Khắp nơi rộn lên tiếng rú rít nhận nhau, rồi giàn giụa
những nước mắt của hạnh phúc. Sân ga phút chốc biến thành
một cơn lốc xoáy quay cuồng của xúc cảm nhân tính. Dân cửu
vạn lao vào một cuộc tranh cướp khốc liệt, ra sức mời mọc
khách mua dịch vụ cơ bắp của mình.

Ishvar và Omprakash đứng bàng hoàng bên lề cuộc hỗn

chiến. Cảm giác phiêu lưu đã khai hoa nở nhuỵ một cách miễn
cưỡng trên con đường rong ruổi nay đã tàn rũ. “Hai Ram,”
Ishvar kêu lên, bụng thầm ước được nhìn thấy một khuôn mặt
thân quen. “Người đâu ra mà lắm thế.”

“Ta đi nào,” Omprakash nói. Cậu xách bọc đồ, hối hả len qua

hàng rào người và hành lý, như thể cậu tin chắc rằng một khi họ
đã vượt qua được nó, mọi sự sẽ đâu vào đấy – thành phố hứa
nằm ngay bên kia chướng ngại cuối cùng này thôi.

Họ lặn lội rẽ lối qua sân ga và thoát ra gian sảnh mênh mông

của nhà ga, với trần nhà cao vút như trời và những cây cột vươn
lên tít tắp chẳng khác nào những cây đại thụ trong truyện cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.