CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 246

“Dạ, chúng cháu đang…”

“Cái chính là, trước khi lấy món gì, các người phải hỏi đã

chứ,” ông ta nạt nộ, rồi bỏ vào nhà.

Chờ đến khi khoảng đất dưới mái hiên khô nước, họ mới trải

chăn chiếu ra. Tiếng ồn từ các tòa nhà xung quanh không vợi đi
chút nào. Đài bật oang oang. Một gã đàn ông quát tháo một phụ
nữ, đánh đập cô ta, nghỉ tay một tí khi cô ta choe chóe kêu cứu,
rồi lại đánh tiếp. Một người say rượu hét la bai bải rằng mình bị
bạo hành, đáp lại anh ta là một tràng cười khả ố. Tiếng gào rú
của xe cộ văng vẳng phía xa. Vầng sáng lấp lóa hắt ra từ một ô
cửa sổ khiến Omprakash tò mò; cậu nhỏm dậy và nhòm vào
trong. Cậu vẫy tay ra hiệu cho Ishvar tới xem cùng. “Xem ké tí!”
Cậu khẽ thì thào, giọng phấn khích. Chưa đầy một, hai phút, có
người trong nhà phát hiện ra hai bác cháu đang nhòm trộm
chiếc tivi và xua họ đi.

Họ quay về chỗ ngủ của mình và ngả một giấc chập chờn. Có

một lần, họ bị đánh thức bởi tiếng rít choe chóe nghe có vẻ của
một con vật bị giết.

Trong nhà không đưa ra lấy một lời mời uống trà vào sáng

hôm sau, Omprakash cho đó là một sự xúc phạm. “Tục lệ ngoài
thành phố nó khác,” Ishvar xuê xoa.

Họ rửa ráy, uống nước, và quanh quẩn đứng chờ tới lúc

Nawaz mở cửa hiệu. Ông ta thấy hai bác cháu đứng trên bậc
cấp, cổ nghển lên, cố nhòm vào trong. “Sao? Các người muốn
gì?”

“Xin lỗi đã làm phiền chú, nhưng chú có biết chúng cháu

cũng là thợ may không ạ?” Ishvar nói. “Chúng cháu có thể làm
cho chú được không? Trong cửa hiệu của chú ấy ạ? Chú Ashraf
bảo chúng cháu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.