CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 253

Cậu kiễng chân lên và nhòm qua cửa sổ bếp. Nawaz đang ngồi

trên ghế tựa, bàn chân gác lên một chiếc ghế đẩu con. Miriam
quỳ trước ghế, tay cầm một lưỡi dao lam, đang cắt những mẩu
da cứng ở các nốt sần và chai chân.

Omprakash rời cửa sổ ngồi xuống và tả lại khung cảnh vừa

thấy cho bác. Hai bác cháu cứ cười rúc rích mãi vì việc ấy. “Cháu
chỉ thắc mắc là sao lão đần độn ấy lại có chai chân cho được, cả
ngày lão chỉ ngồi đồng trước máy may thôi mà,” Omprakash
nói.

“Có lẽ trong giấc mơ lão đi khiếp lắm,” Ishvar nói.

Một buổi sáng nọ, chưa đầy bốn tháng sau ngày hai người thợ

may tìm đến cửa, Nawaz lần đầu tiên mở miệng quát hai bác
cháu khi họ xin lão chỉ điểm giúp. “Ngày nào các người cũng
phá rối tôi lúc tôi đang bận làm việc. Thành phố này to lắm. Các
người tưởng tôi biết tên của tất cả thợ may ở đây chắc? Tự đi mà
tìm lấy. Mà nếu không tìm thấy việc gì dính đến may vá, sao các
người không thử làm những việc khác. Ra ga làm cửu vạn
chẳng hạn. Dùng cái đầu mình đi, đội mì đội gạo cho khách ở
các cửa hàng lương thực ấy. Làm gì đó đi, việc gì chả được.”

Thấy bác mình lộ vẻ luống cuống trước cơn thịnh nộ của lão

kia, Omprakash bèn đốp lại ngay: “Bác cháu nhà cháu cũng chả
ngại khó ngại khổ gì đâu. Nhưng làm thế khác nào sỉ nhục ông
trẻ Ashraf, người đã khổ công dạy dỗ chúng cháu suốt bao năm
ròng và truyền lại nghề nhà cho chúng cháu.”

Nghe nhắc đến tên Ashraf, Nawaz thẹn ra mặt. “Cái chính là,

bây giờ tôi đang rất bận,” lão lầm bầm. “Xin các người đi cho.”

Ra đến phố, Ishvar vỗ vai cháu. “Giỏi lắm, Om. Cháu đối lại

lão một câu đỉnh thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.