CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 254

“Cái chính là,” Omprakash nhại, “cái chính là, cháu là một

người rất đỉnh mà lị.” Hai bác cháu cười phá lên và chạm cốc
mừng chiến thắng nho nhỏ của mình bằng hai cốc trà đã cạn
phân nửa nơi góc phố. Dẫu vậy, cuộc ăn mừng chẳng kéo dài bao
lăm, nó bị dập tắt bởi hiện thực là khoản tiền tiết kiệm của hai
bác cháu đang teo tóp từng ngày. Trong lúc quẫn bách, Ishvar
nhận làm việc trong nửa tháng cho một cửa hàng giày dép
chuyên đóng hàng theo yêu cầu. Công việc của ông là xử lý
những miếng da dùng làm đế và gót. Để tạo được độ cứng cần
thiết đối với loại da này, cửa hàng phải dùng phương pháp
thuộc da bằng thuốc có nguồn gốc thực vật. Ông đã quá quen
với các công đoạn làm việc nhờ những ngày còn ở làng.

Họ giấu kín việc này, vì Ishvar rất xấu hổ vì nó. Mùi thối bám

trên tay họ rất nồng, nên ông luôn giữ khoảng cách với Nawaz.

Một tháng nữa lại trôi qua, tháng thứ sáu của hai bác cháu

trên thành phố, tương lai của họ vẫn u ám như xưa. Bỗng một
tối, Nawaz mở toang cửa hậu và kêu lên: “Mời vào, mời vào.
Uống với tôi tách trà nhé. Miriam! Cho ba tách trà đi!” Hai bác
cháu tiến lại gần và ngó nghiêng quanh ngưỡng cửa. Mình có
nghe nhầm không, họ phân vân.

“Đừng đứng đực ra thế, vào đây, ngồi đi,” ông ta vui vẻ nói.

“Có tin tốt đây. Cái chính là, tôi có việc cho hai người rồi đây.”

“Ôi, cảm ơn chú!” Ishvar reo lên, lập tức vỡ òa trong niềm biết

ơn. “Thật là tin tốt chưa từng có! Chú sẽ không phải ân hận đâu,
chúng cháu sẽ may thật đẹp cho khách hàng của chú…”

“Không phải trong cửa hàng của tôi,” Nawaz đột ngột dập tắt

thái độ hồ hởi. “Ở chỗ khác kia.” Ông ta lại cố tỏ ra tươi tỉnh như
trước, mồm vừa toe toét cười vừa nói. “Hai người sẽ thích công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.